Mùi hương đó luôn khiến hắn có một cảm giác đau xót nhưng nếu không có nó, hắn lại không cách nào ngủ được. Cho nên, hắn chẳng thà phải chịu cảm giác đau xót đó cũng phải để hương hoa đưa mình vào giấc ngủ.
Đứng tựa người vào lan can, Phạm Trọng Nam xòe cả hai tay để mưa từng giọt rơi trong lòng bàn tay mình, cuối cùng nắm chặt tay lại, cảm thụ cảm giác ẩm ướt, lành lạnh đó...
Giống như những giọt nước mắt của cô, mỗi lần khóc là cứ khóc mãi không ngừng...
Nhưng năm đó, khi hắn tàn nhẫn không nhìn đến những giọt nước mắt của cô mà đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình thì hắn đã có thể dự đoán được mình sẽ phải trải qua phần còn lại của cuộc đời mình trong hư không và tịch mịch đến thế nào.
Nhưng dù cho bị cảm giác cô độc khiến người ta gần như phát điên kia vây quanh, hắn vẫn chưa từng nghĩ sẽ quay lại tìm cô.
Bởi vì hắn biết nỗi đau mình gây cho cô quá sâu, không dễ dàng gì phai nhạt.
Ngay cả hắn cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình.
Đúng vậy, hắn chính là một người tàn khốc vô tình như vậy, vì quyền thế, vì lợi ích, hắn có thể bỏ lại tất cả, bao gồm tình yêu của cô, bao gồm đứa con gái của họ.
Cho nên hắn căn bản là không hy vọng xa vời cô sẽ tha thứ cho mình.
Hoặc có lẽ là, giờ cô đã quên mất từng có một Phạm Trọng Nam trong đời mình rồi cũng nên!
Bởi vì hắn biết mấy năm qua cô với Sara có liên lạc nhưng trước giờ chưa từng nghe Sara nhắc đến cô trước mặt hắn. Thi thoảng Sara có đến đây, tình cờ nghe bà nói chuyện với cô nhưng trong câu chuyện của họ, chưa bao giờ có hắn.
Hoặc là, không phải cô quên hắn mà chỉ là hắn không đáng được nhắc tới mà thôi.
Như vậy cũng tốt! Sống cùng một người đàn ông như hắn chỉ càng khiến cô thêm khổ sở mà thôi.
Cho dù là nghĩ như vậy hắn vẫn thường rất khổ sở nhưng vậy thì sao chứ? Dù sao hắn cũng đã sống như vậy mấy năm qua, cũng đã quen rồi!
Ngày tháng sau này vẫn cứ như vậy thôi, cũng không có gì không tốt!
'Ba, sao ba lại dầm mưa?'
Phạm Dật Triển trong bộ quần áo ngủ màu xanh đứng nhìn ba mình đang ở ngoài ban công, người đã ướt sũng kia, có chút ngạc nhiên hỏi.
Thấy con trai tiến vào, Phạm Trọng Nam cố nén cảm xúc đi vào phòng, 'Sao con còn chưa ngủ?'
Đã mười giờ rồi mà con trai lại đến tìm hắn? Đây là chuyện chưa từng có.
'Ba, có chuyện con quên nói với ba.' Hôm nay ở trên xe hỏi ba một câu về mẹ xong thấy ba trở nên rất khác thường, ngay cả cơm tối cũng không xuống ăn thì đã muốn tìm ba để hỏi nhưng bởi lịch học của cậu nhóc đã được xếp đầy cho nên chỉ đành làm xong chuyện của mình, đi tắm sau đó mới có thời gian đi tìm ba, không ngờ gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời, thấy cửa lại không khóa nên cậu nhóc tự đẩy vào.
'Có chuyện gì?'
'Ba có cần đi tắm, thay đồ trước không?' Phạm Dật Triển nhìn người cha toàn thân ướt sũng có chút chật vật của mình, chu đáo đề nghị.
Ba không chỉ bị ướt mà trên người còn có mùi khói thuốc thật nặng.
'Con nói đi.' Đã khuya rồi, hắn không muốn con trai đợi quá lâu.
'Tháng 11 này trường sẽ tổ chức đi Thụy Sĩ trượt tuyết, con cũng muốn báo danh nhưng trường học yêu cầu phải có người nhà đi kèm.' Trường của cậu nhóc mỗi năm vào mua đông đều tổ chức cho các học sinh lớn tham gia trượt tuyết nhưng năm nay là lần đầu tiên ngoại lệ, các học sinh nhỏ nếu như có cha hoặc mẹ đi cùng thì vẫn có thể tham gia.
Hoạt động gia đình thường ngày cậu nhóc không có quá nhiều hứng thú nhưng lần này thì khác.
Nhìn ánh mắt chờ mong trước giờ chưa từng có của con trai, Phạm Trọng Nam nói không được câu cự tuyệt.
'Thời gian cụ thể.'
'Giữa tháng 11.'
'Vậy ba sẽ sắp xếp thời gian trước, con về phòng ngủ đi.'
'Cám ơn ba. Ba ngủ ngon.'
Phạm Dật Triển vui vẻ xoay người rời đi, rồi như lại nhớ tới việc gì, cậu nhóc lại quay đầu, 'Ba, đừng hút thuốc nhiều quá.'
Nói rồi không đợi ba mình trả lời đã lập tức rời đi.
Nhìn theo bóng con trai, Phạm Trọng Nam nặng nề thở ra sau đó xoay người đi về phía phòng tắm.
Nằm trong bồn nước lạnh, hắn nhắm mắt lại, theo thói quen lần tay tìm bao thuốc vừa nãy để ở thành bồn tắm nhưng lại nhớ đến câu nói của con trai trước khi đi, hắn lại rụt tay về.
Tuổi còn nhỏ mà đã biết quan tâm người lớn như vậy thật hiếm có.
Con trai giống hắn, trên người chảy dòng máu của hắn nhưng lại cũng không giống hắn bởi vì một nửa dòng máu là do một người khác cho.
Có phải vì vậy nên tính cách của con tuy rằng trưởng thành sớm, rất trầm ổn nhưng lại không phải vô tâm vô tình!
Bởi vì tuổi thơ của hắn và của con trai không giống nhau cho nên sau khi trưởng thành, hy vọng là tính cách của con trai sẽ không quá giống hắn.
Giống hắn thực sự không tốt lắm!
***
Buổi sáng ở Melbourne thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ rọi khắp căn nhà hai tầng màu hồng nhạt ở khu phía Đông Melbourne cùng khoảng sân nhỏ phía trước.
'Mẹ, hôm nay con không muốn đi học.'
Đã mặc xong bộ đồng phục xinh xắn, lưng đã đeo ba lô từ trên lầu bước xuống nhưng cô bé Giang Phẩm Huyên vẻ mặt không vui nhìn mẹ đang bận rộn trong phòng bếp, ai oán nói.
'Bối Bối, sao vậy?' Giang Tâm Đóa đặt ly sữa vừa được làm ấm vào tay cô công chúa nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ chiếc đuôi ngựa vừa được bà ngoại buộc cho của cô bé, nhẹ giọng hỏi.
'Bởi vì hôm qua ở trong trường Ngãi Thái Nhi đáng ghét kia lại nói con không có ba đưa đi học, cũng không có ba đón về.' Bối Bối chu đôi môi phấn hồng nói một cách không vui, 'Bạn ấy lại còn hỏi con có phải thật không có ba không. Mẹ, mẹ nói xem có phải đáng ghét lắm không?'
Nghe con gái nói vậy, Giang Tâm Đóa sững người.
Từ nhỏ đến lớn con chưa từng hỏi cô về ba bởi vì con trai của chị Tịnh Nhã Giang Vũ Hào cùng hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn sống ở nhà bên cạnh cũng là mẹ đơn thân.
Ba đứa bé tuổi sàn sàn nhau từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đều là một tay mẹ nuôi nấng cho nên con gái đối với khái niệm “cha” này tương đối mơ hồ.
Nhưng từ khi lên lớp dự bị, cô phát hiện có lúc Bối Bối về nhà rất không vui, hỏi thì con bé lại không nói.
Giờ mới sáng sớm đã hỏi cô một câu hỏi khó như vậy khiến Giang Tâm Đóa nhất thời không biết phải trả lời thế nào, mà lòng dạ bởi vì một tiếng “ba” xa lạ của con mà như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khổ sở đau đớn vô cùng.
'Con không phải không có ba mà ba con...' Cô định giải thích cho con một chút nhưng chợt phát hiện không biết nên nói thế nào.
Cô nên nói sao với con gái đây? Trực tiếp nói họ đã li hôn? Theo cá tính của con gái, nhất định con bé sẽ hỏi vì sao lại li hôn? Sau đó là ba là ai, ba làm gì, ba ở đâu gì gì đó...
Tóm lại là một khi hỏi được một câu thì tiếp theo con bé sẽ hỏi đến cùng mới chịu thôi.
Cũng không biết cái tính truy hỏi đến cùng này là giống ai đây?
'Mẹ, vậy tức là con có ba? Vậy ba ở đâu? Tại sao ba không cùng ở với chúng ta? Mẹ đi tìm ba về đi, con muốn cho Ngãi Thái Nhi biết, Giang Phẩm Huyên con không phải không có ba.'
Quả nhiên, nghe mẹ nói như vậy, cô bé Giang Phẩm Huyên lập tức tuôn ra một tràng khiến cho Giang Tâm Đóa nhất thời bị cô bé hỏi đến luống cuống.
'Mẹ, rốt cuộc ba đang ở đâu?' Giang Phẩm Huyên bộ dạng không hỏi cho ra thì không chịu thôi.
Chính ngay khi Giang Tâm Đóa rối ren không biết nên trả lời thế nào thì ngoài cửa truyền vang lên tiếng chuông thanh thúy.
Là Quan Cảnh Duệ sống ở nhà kế bên, mỗi ngày cậu nhóc đều đến đón Bối Bối và Giang Vũ Hào sau đó cùng ngồi xe đến trường.
Quan Cảnh Duệ là đối tượng mà Giang Phẩm Huyên sùng bái nhất bởi vì cậu nhóc chơi trò chơi cực giỏi, lần nào cũng có thể giúp cô bé tiêu diệt sạch sẽ đám người xấu.
Chỉ cần Quan Cảnh Duệ xuất hiện, trên cơ bản là cô bé sẽ dẹp hết những chuyện khác sang một bên, cho dù là vấn đề đang khiến cô đau đầu “có ba hay không” kia cũng có thể quên mất.
'Mẹ, con phải đi học.' Bối Bối cầm lấy một chiếc bánh sừng bò nóng hổi rồi nhảy xuống ghế, chạy một mạch ra ngoài.
'Bối Bối, còn chưa uống sữa, ba lô con cũng quên này!' Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu của con gái, chỉ đành chịu thua cầm lấy ba lô đuổi theo sau.
Ngoài cửa, Quan Cảnh Duệ và Giang Vũ Hào đã đường hoàng trong bộ đồng phục của trường, lưng đeo cặp sách đứng chờ Giang Phẩm Huyên còn mẹ của Quan Cảnh Duệ - Quan Mẫn Mẫn đang đứng sau lưng hai cậu nhóc.
Từ khi ba đứa nhỏ được lên lớp dự bị cách đây không lâu, mỗi ngày một trong ba bà mẹ sẽ phụ trách đưa cả ba đến trạm xe chờ xe của trường đến đón đi học.
Giang Tâm Đóa bởi vì thường phải đuổi tiến độ bản thảo nên buổi sáng thường là Giang Tịnh Nhã hoặc bà Giang phụ trách việc này.
'Chào Bối Bối.' Quan Mẫn Mẫn lộ nụ cười tươi tắn vẫy tay với Giang Bối Bối.
'Chào dì Quan.' Bối Bối rất lễ phép đáp lại sau đó mở cổng sát, chạy đến hợp nhóm cùng hai cậu nhóc kia.
'Mẫn Mẫn, chào buổi sáng.' Giang Tâm Đóa nhíu mày đuổi theo con gái, đeo ba lô cho con xong mới nói chuyện với Quan Mẫn Mẫn.
Quan Mẫn Mẫn cũng đến từ Singapore, tuổi tác cũng tương đương, lại là mẹ đơn thân cho nên đương nhiên là đồng bệnh thương nhau, kết thành bạn rất thân.
'Hôm nay sao dậy sớm vậy? Không cần gửi bản thảo sao?' Quan Mẫn Mẫn cười híp mắt nắm tay Giang Phẩm Huyên chuẩn bị đi về phía trạm xe.