'Hôm nay sao dậy sớm vậy? Không cần gửi bản thảo sao?' Quan Mẫn Mẫn cười híp mắt nắm tay Giang Phẩm Huyên chuẩn bị đi về phía trạm xe.
Haizz, vẫn là sinh con gái tốt hơn, muốn nắm tay thì nắm tay, nào giống như con trai cô, muốn đụng một chút cũng không được, tuổi có tí xíu mà đã chê bai không thèm mẹ rồi.
'Vừa mới xong.'
'Mẹ, đừng nói chuyện nữa, xe sắp đến rồi.' Quan Cảnh Duệ đã chạy về phía trạm xe trước còn Giang Vũ Hào thì lễ phép vẫy tay chào Giang Tâm Đóa, 'Tạm biệt dì.'
'Mẹ, bye bye.' Giang Phẩm Huyên thấy cậu nhóc đã chạy mất vội kéo tay Quan Mẫn Mẫn, 'Dì Mẫn Mẫn, chúng ta đi nhanh đi.'
'Đóa Đóa, mình đưa bọn nhỏ lên xe trước.'
'Được.'
Nhìn bóng con gái nhảy tung tăng rời đi, Giang Tâm Đóa lại cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
Con gái vừa nãy hỏi cô chuyện của ba nó.
Cho dù sáng nay không kịp nói rõ, tối về con bé nhất định sẽ lại hỏi.
Xem ra cô phải nghĩ kỹ xem nên nói như thế nào mới không làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ kia.
Nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, nhắc đến người đàn ông kia vẫn khiến lòng cô đau như cắt.
Tại sao chứ? Tại sao lâu như vậy rồi mà vết thương vẫn chưa lành chứ?
Từ sau khi bệnh nặng một trận khỏe lại, cô đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống của mình, con gái trước giờ rất ngoan ngoãn lại có mẹ và chị giúp đỡ cho nên cô nuôi con cũng không quá vất vả, cộng thêm có Giang Vũ Hào, cậu nhóc lớn hơn chưa đến một tuổi chơi cùng, mỗi ngày cứ cho hai đứa bé chơi với nhau cũng xong.
Lúc con gái lên hai tuổi, hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn dọn đến làm hàng xóm với họ, thế là ba đứa nhỏ cùng nhau chơi càng vui vẻ.
Cho nên, con gái căn bản là không khiến cô phải lo.
Lúc Bối Bối lên 3 tuổi, Giang Tâm Đóa lần nữa trở lại trường học, học thêm môn tiếng Pháp. Đại khái là vì thật sự có khả năng thiên phú về ngoại ngữ, chương trình học đối với cô không chút khó khăn, về sau cô lại quyết định học thêm một ngoại ngữ nữa là tiếng Nga.
Cô cũng không biết thần sai quỷ khiến gì mà lại lựa chọn thứ tiếng vừa trúc trắc vừa khó học như tiếng Nga nữa nhưng dù sao thì vẫn hoàn thành nó một cách nghiêm túc.
Ngoài việc học, Giang Tâm Đóa bắt đầu nhận phiên dịch một số sách, lúc ban đầu chỉ là giúp nhà xuất bản, về sau nghe theo lời đề nghị của Dung Dung, cô ở lập ra một trang web làm việc trên mạng, nhận những tác phẩm mình có hứng thú để phiên dịch.
Dù sao, chỉ cần làm cho ngày tháng trôi qua bận rộn một chút là được, như vậy cô sẽ không có thời gian suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ.
Thực ra những năm qua tuy rằng không ai nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến người đàn ông đó trước mặt cô nhưng dù sao cô vẫn còn tiếp xúc với những người thân cận với hắn...
Phạm Uyển Viện, Chân Chân, cô không nỡ lòng đoạn tuyệt quan hệ với những người đã từng thật lòng đối đãi với mình.
Cho dù họ là người thân của người đàn ông đã làm cô đau lòng đến chết đi sống lại kia.
Dù sao cũng không phải họ chân chính là cô tổn thương.
Nhưng nói tới tổn thương, tính đi tính lại, chẳng qua cũng chỉ là hai bên không thích hợp ở bên nhau nữa mà thôi.
Hắn có suy nghĩ của riêng hắn, có nhận thức làm sao mới là cách tốt nhất, ít ra là cho bản thân hắn.
Từ xưa đến nay có người đàn ông nào mà không ham mê quyền thế?
Li hôn, hắn đối với cô đã không tệ, ít ra khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ kia đủ để cô và con gái tiêu cả đời này cũng không hét.
Cho dù là cuộc hôn nhân này kết thúc trong thất bại, ít ra cô còn có một bảo vật đáng giá mình dùng sinh mạng để yêu thương – con gái của cô Giang Phẩm Huyên.
Nếu như không có con bé, cô cũng không biết mình làm thế nào vực dậy được.
Bởi vì con bé cho nên cô càng thấy cuộc đời này tươi đẹp và đáng sống biết bao.
Mất đi tình yêu nhưng cô có thêm một sức mạnh càng lớn lao hơn để tiếp tục sống.
'Đóa Đóa, sao vậy?' Đi từ trong nhà ra thấy Giang Tâm Đóa đứng thẫn thờ, Giang Tịnh Nhã đi qua huơ tay trước mặt cô.
'Chị...' Giang Tâm Đóa nhìn người chị đang định ra ngoài của mình, 'Sao chị ra ngoài sớm vậy?'
Năm năm trước khi cô và con gái từ Luân Đôn bay về đây, để tiện chăm sóc cho hai mẹ con, Giang Tịnh Nhã cũng dọn về ở cùng, dù sao cũng là người một nhà, ở chung không chỉ tiện chăm sóc cho nhau mà hai đứa nhỏ cũng có bầu có bạn.
Hai năm trước Giang Tịnh Nhã mở một quán cà phê ở khu Carleton, lúc ban đầu chỉ coi như thử sức, không ngờ qua hai năm chuyên tâm kinh doanh, quán cà phê dần dần khởi sắc, thu nhập cũng không tệ. Giang Tâm Đóa cũng thường đến đó chơi, có lúc thì phụ giúp chị, có lúc thì mang laptop đến đó vừa uống cà phê vừa làm việc, thậm chí có khi chỉ cầm một quyển sách đến đó ngồi cả ngày.
Nhưng thường ngày Giang Tịnh Nhã đến trưa mới qua đó, sao hôm nay lại đi sớm như vậy?
'Hôm nay quản lý có việc xin nghỉ, chị qua đó kiểm tra các món điểm tâm phục vụ buổi trưa.' Món điểm tâm ngọt của quán được làm theo chủ đề, mỗi ngày đều không giống nhau cho nên mỗi buổi sáng đều phải thảo luận với đầu bếp trưởng, xác định thực đơn một chút.
Cũng may là họ mời được một đầu bếp cực tài hoa, vừa giỏi vừa có tính sáng tạo, mỗi ngày đều làm ra những món điểm tâm khác nhau, bề ngoài đẹp mắt đến nỗi khiến người ta nhìn liền chỉ muốn thưởng thức ngay, mà thưởng thức rồi thì không nhịn được lại muốn ăn thêm.
'Em đi với chị.' Giang Tâm Đóa nghe chị nói như vậy, không muốn ở nhà một mình suy nghĩ lung tung nên quyết định ngay, 'Em về phòng lấy túi xách.'
Giang Tịnh Nhã khó hiểu nhìn theo bóng lưng vội vàng của em gái, chẳng lẽ Đóa Đóa ở dưới lầu gặp phải chuyện gì sao?
Mười giờ sáng quán cà phê mới chính thức mở cửa, sau khi Giang Tịnh Nhã xử lý xong chuyện trong quán thì đi đến chỗ cô em gái đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người của mình.
'Bên ngoài có gì đẹp mắt sao?'
'Chị...' Giang Tâm Đóa bối rối thu hồi tầm mắt, nhìn xuống li cà phê đã nguội lạnh trên bàn, nhớ tới cuộc đối thoại với Bối Bối sáng nay, cô quyết định hỏi ý kiến chị mình, dù sao cô cũng cần một người “tư vấn“.
'Xảy ra chuyện gì?' Giang Tịnh Nhã nhìn gương mặt đầy tâm sự của em gái.
Trầm mặc một lúc, sau đó hít sâu một hơi, Giang Tâm Đóa nhỏ giọng nói, 'Sáng nay Bối Bối hỏi em chuyện của ba nó.' Mà cô thì không biết trả lời thế nào.
Giang Tịnh Nhã thoáng ngẩn người, 'Trước đây con bé có hỏi em chuyện đó không?'
Hai đứa bé trong nhà, cộng thêm Quan Cảnh Duệ ở nhà bên từ nhỏ đều do ba bà mẹ đơn thân nuôi lớn nhưng tính cách của ba đứa đều không bởi vì không có ba mà trở nên khác thường.
Thực ra khi lên lớp dự bị, con trai cũng có hỏi cô về ba mình. Giang Tịnh Nhã nhớ lúc đó cô rất bình tĩnh nói với con hai người đã li hôn, sau đó còn nói, cho dù không có ba, cô cũng sẽ không để con thiếu một chút tình thương nào.
Sau đó, con trai rất hiểu chuyện, không lại hỏi nữa.
Nhưng nếu trường hợp này là của Bối Bối, vậy thì không dễ qua loa như vậy.
'Không có, sáng nay là lần đầu tiên. Tiểu Hào thì sao? Có hỏi chị không?'
'Trước đây có hỏi một lần, sau này không hỏi nữa. Em trả lời thế nào?'
'Chưa trả lời.' Cho nên cô mới phải phiền não đây.
'Vậy sáng nay sao con bé lại hỏi?'
'Có bạn học trong lớp hỏi sao nó không có ba đưa đón...'
'Vậy em định trả lời thế nào?' Giang Tịnh Nhã trầm ngâm một lúc mới hỏi. Cô biết với cá tính của Giang Bối Bối, một khi con bé biết mình có ba, nhất định suốt ngày sẽ bám theo mẹ đòi đi tìm người đó. Không phải vì con bé đối với người cho mình sinh mệnh nhưng chưa từng ôm lấy một lần có tình cảm sâu đậm gì mà vì tính tò mò quá lớn.
'Nếu như em biết thì cần gì phải phiền não.' Giang Tâm Đóa rũ hàng mi dài, mỗi lần nghĩ tới chuyện này lòng cô lại càng thêm ảm đạm.
'Bằng không thì cứ nói thật thôi. Nói một câu nói dối lại phải nghĩ ra trăm ngàn câu nói dối khác để bao biện.'
'Nhưng nếu như con bé bảo em đưa đi gặp ba nó thì sao?' Giang Tâm Đóa sợ nhất điều này.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại hắn. Cho dù là vì con gái cũng vậy.
Giờ hắn chắc cũng đã kết hôn rồi chứ? Không chừng còn có con nữa.
Mặc kệ thế nào, mỗi người đã có con đường đi riêng của mình.
'Em bảo con bé đợi đến 18 tuổi thì tự đi tìm ba nó.' Đối với Giang Bối Bối, chỉ có thể dùng cách này.
'Nếu như nó lại hỏi, em thử nói rõ với con bé xem rao.
'Đóa Đóa...'
'Dạ?'
'Em...còn nhớ Phạm Trọng Nam?'
Giang Tịnh Nhã hỏi một cách dè dặt thận trọng, chỉ sợ làm đau thêm vết thương trong lòng em gái.
Những năm qua, thoạt nhìn Đóa Đóa đã trở về cuộc sống bình thường nhưng cô biết, em gái thực ra chưa thực sự thoát ra được, chỉ bởi vì con gái nên Đóa Đóa mới tạo cho mình một vẻ ngoài kiên cường vậy thôi.
Nhưng những lúc không có ai cô thường nhìn thấy một mình em gái nhìn về phía xa xăm không biết đang nghĩ gì, có lúc thì ngồi ở laptop đánh máy gì đó, vừa đánh vừa rơi nước mắt; có lúc ngồi coi tivi với con gái nhìn một hồi sắc mặt lại ảm đạm xuống...
Cô không hỏi, không nhắc tới là vì không muốn em gái khổ sở.
Nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô không muốn nhìn thấy em gái cứ tiếp tục như vậy nữa.