Mùa hè ở châu Úc, trời xanh thăm thẳm, cao vút mênh mông.
Thế nhưng, ngồi ở khoang hạng nhất, Sở Tư Nhan ngay cả trong giấc mộng cũng cảm thấy lạnh.
Trong mộng...
Người cha yêu dấu, người từ khi qua đời đến giờ chưa từng xuất hiện trong những giấc mộng của cô lúc này lại đang mỉm cười nhìn cô...
'Nhan Nhan, con phải sống thật tốt, đừng để ba lo lắng.'
'Nhan Nhan, nếu như con nhớ đến ba thì hãy nhìn lên những vì sao trên trời, nếu thấy ngôi sao nào nhấp nháy chính là ba đang nhìn con đó.'
Nhưng ba ơi, ba rời con đi lâu như vậy rồi mà con chưa từng nhìn thấy trên trời có ngôi sao nào nhấp nháy với con cả.
Trong mộng...
Người mẹ xa lạ, người mẹ mới vừa rời đi cô cách đây không lâu nhìn cô bằng ánh mắt lo âu...
'Con với Đường Nhĩ Ngôn ở cùng một chỗ, sẽ không có kết cuộc tốt...'
Tại sao? Tại sao phải nguyền rủa con gái mình như thế? Cô không biết, lúc đó ngoại trừ đi theo bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn thì còn có con đường nào khác tốt hơn để đi hay không?
Trong mộng...
Trên gương mặt nghiêm lạnh của Đường lão thái gia là nụ cười khiến người ta không rét mà run...
'Nha đầu, ta muốn thu cháu là cháu nuôi nhưng cháu cự tuyệt thì sau này đừng hối hận.'
Trong mộng...
Còn có Đường Mân, người đàn ông âm lạnh, hiểm ác như một con rắn giang đôi tay ác ma về phía cô, sít sao bắt lấy...
'Đừng...đừng mà...'
Trong đám sương mù vô cùng vô tận kia, Sở Tư Nhan điên cuồng chạy trốn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ chính là, phải thoát khỏi đôi tay tà ác kia...
Cô sợ, vô cùng sợ hãi. Sợ lão cầm thú đó bắt được mình.
Trong bóng tối một đôi tay ấm áp vươn ra, nắm lấy cô, kéo cô ra khỏi đám sương mù.
Sở Tư Nhan giống như kẻ chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng duy nhất, chết sống gì cũng không chịu buông tay.
'Ba... Ba ơi... đừng bỏ lại con một mình... Con sợ lắm...'
Tầm mắt Đường Nhĩ Ngôn dời khỏi chiếc lap top đang mở ra, nhìn sang cô gái đang sít sao ôm lấy cánh tay mình vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu đứt quãng kia...
Sau khi lên máy bay cô liền rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, an tĩnh đọc sách. Nếu như không phải ngẫu nhiên nghe được tiếng lật sách khe khẽ, hắn căn bản là đã quên bên cạnh mình còn có người.
Chỉ là, khoảng nửa giờ sau, không biết có phải vì mệt hay không mà hắn thật lâu vẫn không nghe bên cạnh có tiếng động nào nữa, quay lại nhìn xem thì thấy cô đã ngoẻo đầu sang một bên ngủ mất.
Nhìn gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ say nồng của cô, Đường Nhĩ Ngôn chợt nhớ lại đoạn đối thoại cách đây không lâu giữa mình và ông nội trong thư phòng.
...
'Nhĩ Ngôn, con bé không thích hợp ở lại bên cạnh con.' Đường lão thái gia nhìn cánh cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng cô gái, nhàn nhạt nói.
'Ông nội cảm thấy thế nào mới gọi là thích hợp?' Hắn hơi nhếch môi, hỏi một cách tùy ý.
'Con bé còn nhỏ quá.'
'Con không có hứng thú với mấy cô nàng quá già.' Nhỏ, có thể từ từ dưỡng lớn, ít ra hiện giờ hắn cảm thấy, nuôi một vật cưng cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
'Cũng không phải ông nội không cho con tìm bạn giường...' Đường lão thái gia có thể nghiêm khắc lạnh nhạt với bất cứ ai, chỉ trừ đứa cháu cưng duy nhất này của mình, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì không nỡ, '...nhưng ít ra cũng phải tìm người thích hợp với con chứ?'
'Là ông nội cảm thấy con nên tìm một cô gái thích hợp để cưới về làm vợ đúng không?' Đường Nhĩ Ngôn làm sao có thể không hiểu cách nghĩ của ông nội mình chứ.
Hắn đã hai mươi sáu tuổi, nếu muốn kết hôn tuổi này cũng không kể là nhỏ. Khi hắn hắn vừa mới lấy xong học vị ở Anh quay về tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, ông nội đã mượn cớ tẩy trần cho hắn để cử hành một buổi yến tiệc cực kỳ long trọng, hơn nữa còn mới đén không ít những danh viện thục nữ tuổi tác tương xứng, gia cảnh tương xứng với hắn.
Loại hình biến tướng của xem mắt này, hắn chỉ cười, tùy ý ông nội muốn vẽ rồng vẽ rắn gì thì làm, chỉ cần ông nội thấy vui là được.
Riêng bản thân hắn cảm thấy, kết hôn chuyện này vẫn chưa liệt vào kế hoạch nhân sinh của mình, mà cũng chưa có cô gái nào khiến hắn nghĩ đến chuyện này.
'Nhĩ Ngôn, ông nội tuổi đã lớn rồi.' Đường lão thái gia thở dài một tiếng trước mặt đứa cháu duy nhất của mình.
'Đâu có đâu. Ông nội tuổi vẫn còn rất trẻ, còn rất tráng kiện kia mà. Nếu như ông nội cảm thấy cô đơn quá, con không ngại ông lại tìm một người về bầu bạn.'
Cũng chỉ có Đường Nhĩ Ngôn dám ở trước mặt Đường lão thái gia nói những lời to gan lớn mật này. Lão thái gia trừng hắn một cái, 'Không biết lớn nhỏ.'
'Nếu như không có chuyện gì khác, ông nội, con còn phải tranh thủ đến sân bay.' Đường Nhĩ Ngôn chủ động chấm dứt câu chuyện.
'Con muốn lưu con bé ở bên cạnh mình ông nội cũng không có cách nào. Nhưng ông phải nói trước với con, ông nội sẽ không đồng ý con cưới con bé vào nhà họ Đường đâu.'
'Ông nội nghĩ nhiều quá rồi. Trước giờ con chưa từng nghĩ sẽ cưới Sở Tư Nhan.'
Hắn chỉ là, xem cô như một vật cưng để nuôi bên cạnh mình thôi.
Mà lúc này đây, vật cưng của hắn trong giấc mộng giống như bị dọa sợ vậy, không ngừng ú a ú ớ, vầng trán trơn bóng không ngừng tươm mồ hôi lạnh. Đường Nhĩ Ngôn đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô định gọi cô tỉnh lại không ngờ cô lại ôm chặt cánh tay hắn, cả người dúi vào ngực hắn...
Nếu như là trước đây có cô gái nào dám kéo tay hắn không buông như vậy thì sớm đã bị hắn ném ra thật xa rồi nhưng lúc này, đối với “vật cưng” này, Đường Nhĩ Ngôn khó được một lần kiên nhẫn để mặc cô ôm mình.
Sau đó lại còn tốt bụng dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ sau lưng cô trấn an mấy tiếng, 'Đừng sợ...'
Sở Tư Nhan tỉnh lại khi máy bay đáp xuống sân bay Sidney, phát hiện trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng còn người đàn ông bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng.
'Sở tiểu thư, đến lúc xuống máy bay rồi.' Thẩm Tích đi đến trước mặt cô, trên môi là nụ cười thân thiết quen thuộc.
Suốt trên đường từ sân bay về đến căn biệt thự, Sở Tư Nhan và Đường Nhĩ Ngôn vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện với nhau bởi vì vừa lên xe là hắn đã bận rộn xử lý công việc, lại còn phải nhận những cuộc điện thoại không ngừng gọi đến.
Trở về căn biệt thự đã mấy ngày không ở, Sở Tư Nhan cảm thấy mình giống như có chút tưởng niệm nơi đây.
Thấy trời đã không còn sớm, cô chủ động xuống bếp chuẩn bị bữa tối còn Đường Nhĩ Ngôn và Thẩm Tích thì đi vào thư phòng ở lầu một.
Sở Tư Nhan không chắc chắn liệu Thẩm Tích có lưu lại đây cùng ăn cơm tối hay không nhưng cũng không muốn đến thư phòng quấy rầy hai người, thế nên vẫn chuẩn bị thêm một phần ăn.
Cơm tối còn chưa làm xong thì Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên đến phòng bếp khiến Sở Tư Nhan vốn đang bận tít mù giật nảy mình.
'Còn một món nữa là có thể ăn cơm rồi.' Trong tay vẫn cầm một chiếc muỗng, trong nồi đang om thịt bò, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt khắp cả gian bếp thấy hắn cô bối rối nói.
Đường Nhĩ Ngôn nhìn nồi thịt đang sủi sùng sục trên nồi, đang định nói gì đó thì đã nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng sau đó là tiếng của Thẩm Tích, 'Boss...'
Đường Nhĩ Ngôn thoáng chau mày, 'Chuyện gì?'
'Điện thoại của anh.' Thẩm Tích đưa chiếc điện thoại trong tay qua, hơi ngừng lại một chút, 'Là của...'
Đường Nhĩ Ngôn không cầm điện thoại từ tay Thẩm Tích, chỉ lạnh nhạt nói, 'Tối nay đến ngày mai, chuyện công chuyện tư gì tôi cũng đều không xử lý.'
Thẩm Tích liếc nhanh về phía Sở Tư Nhan đang quay lưng về phía mình lại liếc về phía Đường Nhĩ Ngôn vẻ mặt thờ ơ kia, chừng như hiểu ra điều gì, không nói thêm gì nữa mà lui xuống.
Phòng bếp chỉ còn lại hai người họ, còn có nồi thịt bò đang nghi ngút khói trên bếp.
Sở Tư Nhan định bảo hắn ra ngoài đợ một lát nhưng nghĩ lại lại không tiện lên tiếng, cuối cùng chỉ đành quay lưng về phía hắn tiếp tục làm chuyện của mình còn Đường Nhĩ Ngôn từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, cứ thế đứng tựa vào chiếc tủ lạnh lớn ở bếp, nhìn những động tác thuần thục của cô, không biết đang nghĩ gì.