'Ba cũng gần xong việc rồi, con ở bên ngoài đợi ba một chút nhé.' Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, chỉ tay vào chiếc sofa nói. Hắn phải vào phòng nghỉ súc miệng, miễn cho cô công chúa nhỏ của hắn nghe thấy mùi khói thuốc lại khó chịu.
'Ba, ba lại hút thuốc rồi, không ngoan tí nào.' Rõ ràng cô công chúa nhỏ Đường Tâm hiểu ba mình cực kỳ, cô bé bĩu môi nhìn người cha anh tuấn của mình càu nhàu một câu rồi mới chịu bước đến sofa ngồi xuống mà bảo mẫu đi theo sau cô bé cũng đã kịp thời đặt những món điểm tâm mà cô bé thích lên bàn rồi lui xuống.
Ba phút sau Đường Nhĩ Ngôn từ phòng nghỉ bước ra, hắn đi đến trước sofa khuỵu chân xuống, cô công chúa nhỏ của hắn rất ăn ý ghé mặt sát lại, không chút keo kiệt tặng cho ba mình một nụ hôn thật kêu khiến vị đại boss nào đó thỏa mãn giống như vừa chiếm được toàn bộ thế giới.
Thực ra cũng không hẳn là như vậy, trong sự thỏa mãn đó một cảm giác tiếc nuối và thất lạc lại cứng rắn chen vào.
'Con đói bụng chưa? Ăn điểm tâm trước đi.' Ngồi xuống sofa, bế cô công chúa nhỏ đặt lên chân mình, Đường Nhĩ Ngôn kéo những hộp điểm tâm trên bàn đến trước mặt cô bé, chọn ra một miếng, cẩn thận đưa đến bên miệng con gái.
Đường Tâm há miệng cắn một miếng nhỏ rồi đẩy đến bên miệng ba mình, 'Ba, ba cũng ăn đi.'
Đường Nhĩ Ngôn điềm đạm cười, 'Ba không đói.' Hắn trước giờ luôn không thích mấy món ngọt ngấy này nhưng cô công chúa nhỏ của hắn thì lại yêu thích vô cùng, không có ngày nào thiếu những món điểm tâm này được.
Ngày thường cô bé cũng sẽ kêu hắn ăn cùng, sau khi bị hắn cự tuyệt cũng sẽ không kèo nài nhưng hôm nay xem ra cô bé hạ quyết tâm, hắn không thử một miếng là không được. Nhìn đôi mắt to tròn mang theo vô hạn chờ mong, hắn không đành lòng để cô công chúa nhỏ của mình thất vọng, vì vậy hé miệng cắn một miếng, ngay lập tức vị ngọt ngấy của miếng bánh tràn ngập khoang miệng hắn.
'Ba, ngon không?' Thấy ba mình rốt cuộc chịu thử một miếng, nụ cười trên mặt Đường Tâm càng thêm ngọt ngào, bản thân cũng ăn thêm một miếng.
'Ngon.' Hắn trả lời, trong mắt không giấu được sủng nịch.
'Vậy hai cha con mình mỗi người một miếng ăn cho hết hộp điểm tâm này được không?'
'Nếu Tâm Tâm thích thì...được thôi.'
Ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua lớp rèm mỏng nơi cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến cả căn phòng đều nhuốm một màu vàng ấm áp, sáng rọi.
Cố Minh gõ cửa rồi tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng hai cha con ngồi ở sofa cha một miếng con một miếng ăn điểm tâm, thoạt nhìn ấm áp và thân thiết vô cùng khiến hắn chợt có ảo giác như mình không có chỗ đứng trong căn phòng này. Hắn yên lặng đứng ở cửa, từ xa nhìn đến, mỉm cười nhìn một màn này...
Sáu năm trước, sau khi Sở Tư Nhan mất tích ở Moscow, hắn đã tận mắt chứng kiến bộ dạng mất đi khống chế của boss mình...
Sau một đêm tìm kiếm mà không có kết quả, giữa màn tuyết trắng xóa, tiếng gào thét phẫn hận và uất giận của hắn xé toang trời đêm, tiếng gào thét đó, vang vọng trong đầu Cố Minh thật lâu, thật lâu...
Đến hôm đó hắn mới hiểu Sở Tư Nhan đối với boss của hắn có ý nghĩa quan trọng đến thế nào.
Nhưng cô đã hoàn toàn biến mất trong thế giới của hắn.
Buổi tối mà Sở Tư Nhan mất tích đó, Đường Tâm ra đời.
Khi Đường Nhĩ Ngôn thất hồn lạc phách từ Moscow bay đến Melbourne, đón lấy đứa bé dù mới sinh mà đã xinh đẹp đáng yêu cực điểm từ tay bác sĩ, cẩn trọng dè dặt ôm lấy thân thể mềm oặt của cô bé như sợ làm bị thương vật nhỏ yếu ớt này, vẻ mặt của hắn ôn nhu đến khiến người ta đau lòng.
'Con bé rất xinh đẹp đúng không?' Đường Nhĩ Ngôn quay đầu nhìn Cố Minh, đôi mắt thâm thúy lóe lên một tia sáng ngời ngời.
'Đương nhiên rồi, con gái của anh với Sở tiểu thư, làm gì có chuyện không xinh đẹp chứ?' Hắn gật đầu nhưng trong lòng như có một tảng đá nặng đè xuống.
'Cứ gọi con bé là Đường Tâm được rồi, là bảo bối tôi nâng niu trong lòng bàn tay.' Đường Nhĩ Ngôn mỉm cười nhìn con gái, ánh mắt ôn nhu giống như muốn thấu qua búp bê nhỏ trong tay mình nhìn thấy một người khác.
Con bé, là bảo bối mà Đường Nhĩ Ngôn hắn sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Bởi vì mẹ của con bé không có ở cạnh bên, hắn chỉ đành dùng tình yêu vô hạn của mình đền bù lại tình yêu của mẹ mà con bé thiếu thốn.
Bởi vì, đây là đứa bé mà cô gái trong lòng hắn vẫn luôn mơ ước có được.
Bởi vì, đây là kết tinh của Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan.
Khoảng thời gian mà cô buồn bã khổ sở nhất, không phải hắn không đau lòng cô, không phải không từng nghĩ đến sẽ nói cho cô chân tướng sự thật nhưng khoảng thời gian mà Thẩm Tích mang thai, tình huống của đứa bé vẫn luôn cực kỳ không ổn định, càng bởi vì sợ Thẩm Tích vì những nguyên nhân cá nhân mà để cho đứa nhỏ xảy ra chuyện nên hắn mới phải một mực giấu diếm cô, muốn đợi đứa bé ra đời xong mới nói cho cô biết, sợ cô biết trước, hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều, lỡ có chuyện không may chắc cô không chịu nổi.
Cô mơ ước có một đứa con thuộc về hắn và cô đến như vậy, hắn không muốn để cô thất vọng.
Nhưng cô không hiểu, không hiểu cho sự thương tiếc và đắn đo mà hắn dành cho cô.
Cô cứ luôn ảm đạm buồn rầu, nói hắn không hiểu tâm sự cô, không biết cô muốn cái gì.
Bởi vì cô không biết, lòng của hắn, gắn liền với lòng cô.
Thực ra, người không hiểu lòng người, là cô mới đúng.
Cho nên, cô hết lần này đến lần khác chạy trốn, mà lần cuối cùng, cô trốn đến khiến mấy năm nay hắn cố thế nào cũng không tìm được cô.
'Chú Cố, chú có công sự muốn bàn với ba con sao?'
Giọng nói non nớt thanh thoát của cô gái nhỏ truyền vào trong tai khiến Cố Minh bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, vẻ nghiêm nghị trên mặt không khỏi thả lỏng đi nhiều, 'Phải đó, chú Cố có một ít công sự muốn bàn với ba con.'
Đường Nhĩ Ngôn đặt cô con gái bảo bối của mình xuống sofa, yêu thương xoa mặt cô bé, 'Tâm Tâm có thể tự mình đến phòng nghỉ rửa mặt rửa tay không? Dính bánh ngọt rồi kìa.'
'Dạ, con tự đi được.' Cô bé ngoan ngoãn đáp rồi chạy vội đi.
Đường Nhĩ Ngôn một mực nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của con gái cho đến khi mất hút sau cánh cửa mới quay đầu nhìn lại Cố Minh, 'Có tiến triển gì không?'
Cố Minh đưa túi tài liệu trong tay cho Đường Nhĩ Ngôn, hắn mở ra nhanh chóng đọc lướt qua, khi nhìn thấy đáp án mà mình trông đợi nhất, vẻ mặt hắn cũng không có mấy thay đổi, chỉ có bàn tay vô thức bấu chặt xấp tư liệu cho thấy tâm tình kích động của hắn, rất nhanh đã khiến một góc của xấp tư liệu nhăn nhúm.
'Có cần phái người đưa cô ấy trở về không?' Cố Minh hỏi một cách dè dặt.
'Không cần đâu.' Nói rồi giống như trút giận vậy, Đường Nhĩ Ngôn vò mấy tờ giấy thành một nhúm ném thẳng nó vào sọt rác, 'Cố Minh, giúp tôi đặt bàn ở Hoa Cổ.'
Cố Minh gật đầu, 'Hai chỗ?'
'Đương nhiên là hai chỗ.' Đường Nhĩ Ngôn bật cười, 'Nhớ bảo họ chuẩn bị sủi cảo tôm.' Đây là một trong những món mà cô công chúa nhỏ của hắn thích nhất, sao có thể thiếu được chứ?
'Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.'
Cố Minh đi rồi, Đường Tâm từ trong phòng nghỉ bước ra, thấy chỉ còn có mỗi ba mình đang ngồi một mình ở sofa, vẻ mặt hình như không giống mọi ngày, giống như đang suy nghĩ điều gì, hơn nữa là đang rất nghiêm túc ngẫm nghĩ bởi vì cô bé đi đến trước mặt rồi mà ba vẫn không hề hay biết.