CHƯƠNG 115: CÓ BẠN TRAI CHƯA
Cái ghế ngã về phía sau, ngay cả Ngô Tuấn cũng té xuống đất theo, hai chân sau của cái ghế cũng bị gãy.
Biểu cảm của Ngô Tuấn trở nên méo mó, cơ thể của anh ta nửa ngã xuống đất, hai tay còn bị trói, không thể động đậy.
Đám cấp dưới đứng bên cạnh lập tức bước tới kéo Ngô Tuấn thẳng người lên và làm anh ta đối diện với Bùi Danh Chính.
Trong mắt Bùi Danh Chính đầy tia sáng lạnh sắc bén: “Nói, tóm lại là tại sao mày lại động vào cô ấy?” Đến lúc này, sự kiên nhẫn của anh đã không còn nhiều nữa.
Ngô Tuấn cười ha ha hai tiếng: “Muốn trách thì phải trách cô ta, chọc ai không chọc mà cứ khăng khăng đụng vào em gái tao!”
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày: “Em gái của mày là ai?”
Ngô Tuấn cười khẩy, nhưng không trả lời.
Đáy mắt Bùi Danh Chính chứa đầy ý lạnh: “Ngô Tuấn, tao đã có thể tìm thấy mày, mày nghĩ tao không thể tìm thấy em gái của mày ư?”
Anh lười phải lãng phí thời gian với anh ta, anh ta mau mau giải thích mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Bùi Danh Chính thấy vẻ mặt của Ngô Tuấn hơi thay đổi bèn tiến lên nửa bước và nhìn chằm chằm vào anh ta: “Mày không nói cũng không sao, tao tự đi điều tra, khi nào tra được sẽ tiện thể ăn miếng trả miếng. Mày đã làm gì với Đường Nhật Khanh, tao cũng sẽ làm thế với em gái mày. Nhưng có lẽ cấp dưới của tao sẽ không biết nặng nhẹ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì…”
“Mày dám á!” Ngô Tuấn biến sắc, trong mắt xuất hiện chút hoảng loạn.
Toàn thân Bùi Danh Chính đều tỏa ra khí lạnh: “Nói, em gái của mày là ai, tại sao lại muốn hại Đường Nhật Khanh?”
Ngô Tuấn há miệng thở hổn hển, sau một lúc do dự mới quyết định nói: “Nếu không phải vì Đường Nhật Khanh đã đuổi việc em gái tao và sỉ nhục con bé, tao cũng sẽ không làm thế!”
Bùi Danh Chính cau mày rồi dừng một lúc mới phản ứng lại. Đúng thật là Đường Nhật Khanh đã sa thải một nhân viên thực tập trong công ty cách đây không lâu. Nếu anh nhớ không lầm thì người đó tên là Ngô Giai Giai.
Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, trong lòng xuất hiện áy náy.
Vụ sa thải Ngô Giai Giai là do anh sắp xếp cho cô làm, không ngờ vì việc này mà cô lại bị người khác đánh.
Nếu lúc đó anh để phòng nhân sự điều tra chuyện của Ngô Giai Giai, thì không ai dám đổ lỗi lên đầu Đường Nhật Khanh. Suy cho cùng, chuyện này cũng do anh mà ra.
Bùi Danh Chính nghẹn lòng, có chút không thở nổi.
Ngô Tuấn thấy anh cả buổi không nói lời nào bèn cười khẩy và nói: “Một ả thư ký nho nhỏ đã chó cậy thế chủ mà sỉ nhục em gái tao, còn sa thải con bé, mày nói xem cô ta có đáng bị đánh hay không?”
Gân xanh trên trán Bùi Danh Chính nhô lên. Anh bước về phía trước, vươn tay nắm chặt lấy cổ áo của Ngô Tuấn và nhấc cả người anh ta lên.
“Động vào cô ấy chẳng khác gì động vào tao!”
Tay anh vừa dùng thêm sức, Ngô Tuấn cũng hơi khó thở, toàn bộ khuôn mặt của anh ta lập tức đỏ lên.
Bùi Danh Chính đột nhiên thả tay ra và đẩy anh ta xuống đất, rồi ra lệnh cho cấp dưới: “Đánh cho đến khi cậu ta biết lỗi thì ngừng, sau đó ném thẳng vào đồn cảnh sát.”
Chuyện lần này cũng coi như là cố ý gây thương tích. Một khi cảnh sát can thiệp, chỉ cần anh không hé miệng, Ngô Tuấn sẽ phải trả giá đắt.
Sau khi ra khỏi phòng, Bùi Danh Chính hít một hơi thật sâu. Ban đầu anh chỉ tưởng mình không bảo vệ được Đường Nhật Khanh mà thôi, thực sự không ngờ rằng người khiến Đường Nhật Khanh gặp nguy hiểm chính là anh!
Triệu Đình Phong cất bước đi tới, vừa thấy sắc mặt của Bùi Danh Chính bất thường bèn vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Không thẩm vấn được hả?”
Bùi Danh Chính cau mày và trả lời một cách nặng nề: “Người thì bỏ lại ở đây, khi nào đánh đủ rồi ném thẳng vào đồn cảnh sát.”
“Được đấy.” Triệu Đình Phong đáp rồi cất bước đuổi theo bước đi của Bùi Danh Chính: “À còn một chuyện nữa, ban nãy tôi nhìn thấy Bùi Duy.”
“Ừ.” Tâm trạng của Bùi Danh Chính đang rất phức tạp, anh không còn lòng dạ nào để quan tâm tới những chuyện khác.
“Cậu có biết cậu ta đi cùng ai không?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, im lặng.
Triệu Đình Phong sáp lại gần và hạ giọng: “Cậu ta đi cùng Thẩm Như Phong thuê một phòng bao , còn gọi thêm mấy người đẹp.”
Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Danh Chính cuối cùng cũng thay đổi. Bùi Duy đi cùng Thẩm Như Phong khiến anh rất ngạc nhiên.
Tập đoàn Thẩm thị là một trong số những ông trùm thương mại ở Hải Thành. Tuy phát triển cũng không tệ nhưng nó không phải là đối thủ của Bùi thị. Công ty dưới tay của họ có các lĩnh vực trùng lặp với của Bùi thị, và không thể tránh khỏi quan hệ cạnh tranh trên thị trường.
Trong hai năm qua, nhà họ Thẩm càng ngày càng trở nên ngông cuồng, ngoài mặt coi Bùi thị là đối thủ cạnh tranh, trong tối ngáng chân không ít lần, nhưng vẫn không tranh nổi với Bùi thị.
Thẩm Như Phong là con trai thứ hai của ông cụ Thẩm. Con trai cả của nhà họ Thẩm, Thẩm Như Xuyên, không quan tâm đến giới kinh doanh, ước mơ lớn nhất của anh ta là cứu người bị thương, hành y giúp đời. Ông cụ Thẩm đã bị anh ta chọc tức đến nỗi phát bệnh mấy lần, cuối cùng ông cụ gửi gắm tất cả hy vọng vào Thẩm Như Phong.
Mà Thẩm Như Phong này là một kẻ khó chơi, thủ đoạn tàn nhẫn. Anh không rõ vì sao Bùi Duy lại chơi cùng anh ta, nhưng đối với anh mà nói thì đây không phải là một tin tốt.
Triệu Đình Phong thấy Bùi Danh Chính im lặng hồi lâu bèn lên tiếng hỏi: “Hay là tôi nhờ các cô gái chú ý một chút, sau đó báo cáo lại cho tôi?”
Bùi Danh Chính ngước lên: “Cậu nghĩ Thẩm Như Phong ngu vậy à?”
Nếu có chuyện gấp, bọn họ chắc chắn sẽ không nói trước mặt người ngoài. Họ gọi thêm mấy người đẹp e là để che giấu tai mắt của người khác.
Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng để điều tra vấn đề này. Nếu Bùi Duy và Thẩm Như Phong thực sự làm gì đó, anh sẽ sớm biết thôi.
Hiện tại anh chỉ muốn rời khỏi Ưu Lam và đến bệnh viện để gặp Đường Nhật Khanh. Vừa nghĩ đến việc vì anh mà cô bị người đánh là tim anh như bị thứ gì đó đâm vào, đau đớn từng chút từng chút một.
Sau khi băng qua hành lang, Bùi Danh Chính mới nhớ tới Lục Nghệ Lăng đã đi cùng anh. Anh dừng chân và xoay người lại nhìn Triệu Đình Phong: “Lục Nghệ Lăng đã đi chưa?”
“Chưa, người ta còn đang đợi cậu.” Triệu Đình Phong nói và cũng không quên lườm anh: “Dạo gần đây cậu đầy hoa đào đấy nha! Phụ nữ ai cũng tự động bám vào người cậu!”
“Bớt nhiều lời, tôi đi trước, còn người giao cho cậu, lo mà chăm sóc cho tốt, thân phận của cô ta không tầm thường.”
Bùi Danh Chính dặn dò một câu rồi nhanh chóng băng qua đại sảnh và đi ra ngoài.
…
Trong phòng bệnh tại bệnh viện, Đường Nhật Khanh buồn bực dùng đũa khuấy khuấy bữa tối trong chén.
Cả ngày nay Bùi Danh Chính vẫn không xuất hiện, không một cuộc gọi hay tin nhắn.
Chẳng hiểu vì sao cô luôn cảm thấy trống rỗng, thậm chí không nuốt nổi cơm.
Để giải sầu, cô gọi Trác Phàm tới bệnh viện để tán dóc với cô. Lúc này, thấy cô trở mặt cơm liên tục và chưa ăn miếng nào, Trác Phàm cũng không nhịn được mà dò hỏi: “Cô Đường, thức ăn hôm nay không vừa miệng sao?”
“Không phải.” Đường Nhật Khanh đặt đũa xuống.
Trác Phàm hỏi tiếp một câu: “Vậy là vì không có ngài Bùi ở đây ư?”
Trong hai ngày qua, cô và Trác Phàm đã quen thuộc lẫn nhau hơn một chút, thỉnh thoảng còn nói chuyện không chút lấp liếm, nhưng khi nghe cậu ta nói vậy, cô vẫn không nhịn được mà nóng mặt.
“Hả! Làm gì có!” Đường Nhật Khanh vội vàng phủ nhận, khi thấy trong mắt Trác Phàm xuất hiện ý cười bèn cố tình hỏi một câu: “Trác Phàm, cậu có bạn gái chưa?”
Trác Phàm ngẩn người, rồi thành thật trả lời: “Chưa có.”
Đường Nhật Khanh tiếp tục cười hỏi: “Cậu trông cũng không xấu, còn biết đánh quyền anh, sao lại chưa có bạn gái chứ?”
Cô chưa hỏi được mấy câu, Trác Phàm đã đỏ mặt. Đường Nhật Khanh thấy cậu ta thay đổi sắc mặt thì tâm trạng lập tức tốt hơn.
Trác Phàm biết Đường Nhật Khanh đang trêu chọc cậu bèn đỏ mặt hỏi ngược lại một câu: “Vậy còn chị? Chị có bạn trai chưa?”
“Tôi…” Đường Nhật Khanh ngây người, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên khuôn mặt của Bùi Danh Chính.
Anh ấy có được xem là bạn trai không?