Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 270: CĂN BẢN CŨNG KHÔNG HỀ MANG THAI

Người giúp việc bị dọa đến không dám ngẩng đầu lên, cẩn thận gật đầu, cũng không dám mở miệng.

Sự hoảng hốt trên mặt Chương Tú Tú càng thêm mãnh liệt, đến mức ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn.

Bùi Duy cất bước đi tới, tiện tay chỉnh cà vạt của mình ngay ngắn, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: “Sao vậy?”

Chương Tú Tú không nói lời nào, người giúp việc đành phải lặp lại lời vừa rồi một lần nữa: “Cậu cả Bùi đến rồi ạ…”

Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Duy bỗng nhiên cũng chìm xuống, sau đó không hề do dự mà bước chân ra ngoài.

Chương Tú Tú hoảng hốt, ánh mắt đảo lung tung, có lẽ trong lòng cũng đoán được là chuyện gì. Cô ta vội vàng bước lên phía trước, níu lấy cánh tay của Bùi Duy: “Bùi Duy, nếu không thì để em xuống đi, anh đừng đi…”

“Nói sảng cái gì vậy?” Bùi Duy nhíu mày, rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta: “Anh ngược lại cũng muốn xem xem anh ta muốn làm gì.”

Trong khoảng thời gian từ đó đến nay, giữa Bùi Duy và Bùi Danh Chính xảy ra xung đột không ngừng, không phải vì chuyện của công ty thì cũng vì việc tư, hai người bọn họ đều không vừa mắt với đối phương, cũng chỉ chờ một thời cơ bộc phát mà thôi.

Bùi Duy bước nhanh xuống lầu, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính ngồi trên ghế sofa, ở bên cạnh còn có Đường Nhật Khanh, vẻ mặt của anh ta càng lạnh lẽo thêm mấy phần.

Chương Tú Tú cũng không dám nói thêm gì nữa, dè dặt đi sau lưng Bùi Duy, đi xuống lầu với anh ta.

Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính nhìn thấy Bùi Duy và Chương Tú Tú xuống tới, mắt lướt qua một tia buồn bực, tâm trạng vừa mới tỉnh táo lại bị đảo loạn, hận không thể trực tiếp tiến lên bắt lấy Chương Tú Tú mà truy hỏi rốt cuộc là cô ta muốn làm gì.

Đột nhiên, Bùi Danh Chính ngồi ở bên cạnh đưa tay nắm chặt lấy tay của cô, rất có ý tứ an ủi.

Bùi Duy chớp chớp mí mắt, giọng nói mang theo sự chế nhạo: “Anh cả, nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh đến nhà cưới của tôi, thật sự là khách quý hiếm gặp, không biết là ngọn gió nào đã thổi anh tới đây.”

Nghe vậy, Bùi Danh Chính đứng dậy, sắc mặt âm u, nói thẳng: “Bọn tôi không phải đến đây để tìm cậu.”

Bùi Duy nhíu mày, vô thức quay đầu nhìn về phía Chương Tú Tú ở sau lưng, không hiểu ra sao cả.

Chương Tú Tú đương nhiên cảm thấy không tự tin, né tránh ở sau lưng của Bùi Duy.

Đường Nhật Khanh cất bước đi lên phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chương Tú Tú, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Những người kia không phải là do cô phái tới sao?”

Trong lúc đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Chương Tú Tú, Chương Tú Tú biết mình tránh không được nữa, liền làm ra bộ dáng như mình nghe không hiểu: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

“Không hiểu?” Đường Nhật Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta: “Chuyện cho đến bây giờ mà cô còn giấu nổi à, nhất định phải để tôi dẫn Lý Tiêu theo thì cô mới bằng lòng thừa nhận sao? Theo dõi tôi, bắt cóc bạn của tôi, ngoại trừ những chuyện này cô còn nghĩ ra được chuyện gì nữa?”

Thái độ của Đường Nhật Khanh từ trước đến nay chưa hề hung dữ như vậy, Bùi Duy ở bên cạnh cũng sững sờ, anh ta có chút khó tin nhìn về phía Chương Tú Tú, hỏi ngược lại: “Em đã làm cái gì?”

Sắc mặt Chương Tú Tú lúc xanh lúc đỏ, vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận như cũ: “Em… em không biết gì cả.”

Cô ta có chút bối rối, vươn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay của Bùi Duy lại: “Bùi Duy, anh biết đó, gần đây em cũng không hề đi ra ngoài, sao có thể làm ra những chuyện mà cô ta nói được? Anh tuyệt đối không nên tin tưởng cô ta.”

Sắc mặt Bùi Duy có chút âm trầm, ánh mắt dò xét nhìn về phía Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính: “Các người không có bằng chứng, dựa vào cái gì mà đổ hết tất cả tội danh lên đầu Tú Tú.”

“Tối hôm qua, bạn của Đường Nhật Khanh bị bắt cóc, cô ấy bị uy hiếp phải đến cứu người, bây giờ hai người kia đều ở trong tay của tôi, nếu như cậu không tin, hiện tại tôi có thể kêu người dẫn hai người bọn họ tới.” Ánh mắt Bùi Danh Chính bén nhọn, tiếp tục mở miệng: “Trước hai người kia thì tôi đã bắt được một người đàn ông lén lén lút lút, trước đó hắn ta đã chính miệng thừa nhận là do Chương Tú Tú xúi giục.”

“Các… các người nói bậy!” Chương Tú Tú biến sắc, ngược lại nhìn về phía Bùi Duy ở bên cạnh, một bộ dáng oan ức: “Bùi Duy… thật sự không phải là em làm, bọn họ đang vu oan cho em…”

Nói xong, trong hốc mắt cô ta nặn ra giọi nước mắt, điềm đạm đáng yêu.

Bùi Duy nhíu mày, nâng mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, giọng nói lạnh lùng: “Đường Nhật Khanh, có phải cô có chứng vọng tưởng bị hại hay không? Tự mình ở bên ngoài trêu chọc người khác, còn nhất định phải chạy đến đây để chỉ trích chúng tôi.”

Không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng phản bác, Bùi Danh Chính đã đưa tay cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại: “Triệu Phiên, bây giờ đưa người đến cục cảnh sát đi, bao gồm cả Lý Tiêu.”

Anh nói như vậy, sắc mặt Chương Tú Tú bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, trong lòng cô ta thấy hoảng hốt, vô thức mở miệng: “Đừng.”

Nói xong một chữ này, Chương Tú Tú lập tức im miệng, phát giác chuyện không đúng.

Phản ứng bối rối thất thố này của cô ta, đã đủ để chứng minh giữa cô ta và những người kia có mối quan hệ không rõ ràng với nhau.

Bùi Danh Chính để điện thoại xuống, trên mặt lướt qua một tia trào phúng: “Binh bất yếm trá, tôi chỉ giả vờ gọi một cuộc điện thoại cũng để cho cô căng thẳng như vậy, xem ra giữa cô và bọn họ cũng không giống không có quan hệ chút nào như cô nói.”

Sắc mặt Chương Tú Tú xám ngắt, dưới ánh mắt chất vấn của Bùi Danh Chính, không biết nên giải thích như thế nào, cô ta im lặng nửa ngày, nắm chặt cánh tay của Bùi Duy: “Bùi Duy… em thật sự không làm gì cả. Em chỉ kêu hai người kia theo dõi Đường Nhật Khanh mà thôi, những chuyện khác em cũng không làm gì…”

Nghe thấy Chương Tú Tú đã thừa nhận, sắc mặt Bùi Duy lập tức thay đổi, anh ta hất cô ta ra, mở miệng hỏi: “Em thật sự đã kêu người theo dõi cô ấy.”

Cả mặt Chương Tú Tú đều tràn đầy nước mắt, khóc lóc mở miệng giải thích: “Không… không phải…”

Đương nhiên Bùi Duy cũng không còn kiên nhẫn nữa, dùng một ánh mắt khác nhìn về phía Bùi Danh Chính, lạnh lòng hỏi: “Anh muốn giải quyết như thế nào?”

Bùi Danh Chính còn chưa lên tiếng, Đường Nhật Khanh ở bên cạnh đã cất bước đi lên, đi đến trước mặt Chương Tú Tú, hai tay của cô nắm chặt, hỏi ngược lại: “Tại sao đến bây giờ tôi cũng chưa từng làm gì có lỗi với cô, sao cô cứ phải từng bước ép sát tôi.”

Đường Nhật Khanh vừa tức giận vừa cảm thấy buồn bực, trong mắt hiện đầy tia máu đỏ, cô nhìn chằm chằm vào Chương Tú Tú, vừa nghĩ đến chuyện Giang Vãn Vãn bị bắt cóc, cô liền không nhịn được mà tức giận xông lên đầu.

Chương Tú Tú lùi lại phía sau trong vô thức, nhưng cũng không dám nói gì.

Thấy Chương Tú Tú ngày cả một chữ cũng không nói, Đường Nhật Khanh tiếp tục chất vấn: “Cô làm hại tôi thì có thể, tại sao còn muốn làm hại bạn của tôi? Chương Tú Tú, cô nói chuyện đi.”

Cô ta không kịp phản ứng bởi tiếng hét của Đường Nhật Khanh, bộ dáng Chương Tú Tú oan ức đến cực điểm, giương mắt nhìn về phía Bùi Duy: “Bùi Duy…”

Bùi Duy nhíu mày, rốt cuộc vẫn đi lên phía trước ngăn trước mặt Chương Tú Tú, nhìn Đường Nhật Khanh, trầm giọng nói: “Đủ rồi! Dừng ở đây đi.”

“Dừng ở đây?” Đường Nhật Khanh tức giận cười lạnh: “Nếu như hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ quyền lợi truy cứu trách nhiệm mà tôi cũng không có à?”

Ánh mắt Bùi Duy run rẩy, chỉ dừng lại một chút rồi lập tức mở miệng: “Không phải cũng không xảy ra chuyện gì sao, Chương Tú Tú vừa mới sinh non, cô cũng không thể tha thứ một chút sao?”

Đối mặt với câu hỏi trên góc độ đạo đức của Bùi Duy, Đường Nhật Khanh nhịn không được mà cười lạnh thành tiếng.

“Dựa vào cái gì mà cô ta sảy thai thì có thể đem oán khí vung đến trên người của người khác? Nhanh như vậy liền có tâm như rắn độc mà đi giết hại người khác? Huống hồ gì, Chương Tú Tú sảy thai thật hay giả, cô ta cũng quá rõ ràng.”

Đường Nhật Khanh cảm thấy thật đáng thương lại buồn cười, cô nhìn chằm chằm vào Bùi Duy, nhịn không được mà hỏi ngược lại: “Anh chắc chắn là cô ta sảy thai?”

Mặt Bùi Duy sa sầm: “Cô đây là có ý gì?”

Sắc mặt của Chương Tú Tú đứng ở phía sau cũng trắng bệch trong nháy mắt, có chút không thể tin được mà nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhưng cũng không dám nói nhiều nửa chữ.

Đường Nhật Khanh cười lạnh một tiếng, mắt nhìn về phía Chương Tú Tú ở sau lưng Bùi Duy: “Cô ta căn bản cũng không hề mang thai, sảy thai cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK