CHƯƠNG 435: BỊ NHỐT TRONG XE
Sau khi lái xe không mục đích suốt hai mươi phút, Trương Phó cuối cùng cũng nhận được điện thoại Triệu Nhiên gọi tới.
“Chúng tôi tra xét số điện thoại cá nhân của Chương Tú Tú và người đại diện của cô ta, định vị hiển thị ở khu biệt thự của quận Đông, tôi chia sẻ địa chỉ cho cậu, nếu đúng, có lẽ cô ta đang ở đây.”
“Được, cậu cũng lập tức dẫn người đi tới đó đi.”
Trương Phó nói xong, vội vàng báo cáo tình hình cho Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, đã tìm ra được vị trí định vị di động cá nhân của Chương Tú Tú, ở khu biệt thự quận Đông.”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính lóe lên, lập tức mở miệng ra lệnh: “Lập tức đi qua.”
Xe tăng tốc chạy, Bùi Danh Chính cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng phức tạp.
Đáng ra anh nên xử lý người phụ nữ rắc rối Chương Tú Tú này ngay từ đầu mới đúng, vốn tưởng cô ta sẽ cẩn thận, sau khi thuận lợi bước vào nhà họ Bùi thì sẽ chịu yên, không ngờ bây giờ còn làm cho mọi chuyện thêm trầm trọng, còn cướp con của anh đi!
Cắn chặt răng, anh cúi xuống, lúc nhìn người phụ nữ trong lòng, trái tim bỗng dịu dàng hơn.
Chỉ cần lần này cứu được Tiểu Trạch về, xử lý người nên xử lý xong, anh sẽ mang cô rời khỏi Hải Thành, đến Tương Nam cũng được, hoặc đến một nơi yên tĩnh khác cũng tốt, tóm lại anh muốn dẫn cô và Tiểu Trạch cùng nhau rời xa chỗ thị phi này, vui vẻ trải qua một cuộc sống gia đình ba người hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc, xe tiến vào khu biệt thự, rẽ ngoặt mấy khúc, cuối cùng dừng dưới gốc cây bên đường.
Trương Phó nhìn lướt qua căn biệt thự trắng cách đó không xa, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Bùi, lúc nãy đã điều tra rõ ràng, đây là nhà của La Tây, quản lý của Chương Tú Tú, nếu đoán đúng thì Chương Tú Tú có lẽ cũng ở bên trong, chiếc xe bên ngoài chắc hẳn là xe của cô ta.”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, trầm giọng phân phó: “Không vội, chờ mấy người Triệu Nhiên tới rồi hẵng ra tay.”
Lúc này đánh rắn động cỏ, chỉ sợ Chương Tú Tú sẽ nhân cơ hội mà chạy trốn.
Nhìn lướt qua Trương Phó, Bùi Danh Chính nói tiếp: “Cậu đi xuống trước xem thử, xem lốp bánh xe có giống với vết xe để lại ở khu công nghiệp bỏ hoang lúc nãy không.”
“Vâng.”
Trương Phó cẩn thận đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng tiến về phía biệt thự.
Một chiếc xe màu đen phổ thông, không phải loại xe sang trọng gì, đi ở trên đường có vẻ rất bình thường, Chương Tú Tú lái loại này xe đi ra ngoài, ngược lại còn có thể che dấu thân phận của mình tốt hơn.
Trương Phó chậm rãi tới gần thân xe, cẩn thận nhìn kỹ lốp xe, giống như đúc dấu vết bánh xe trên mặt đất của khu công nghiệp, anh ta bình tĩnh, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy một âm thanh mỏng manh phát ra từ bên trong xe.
Anh ta cau mày, xuyên qua cửa kính xe nhìn vào bên trong, không thể nhìn rõ tình huống bên trong là gì.
Anh ta tiến gần sát cửa kính xe, cố gắng nhìn vào bên trong, thấy được một bóng người mờ mờ phía ghế sau, nhìn không giống người trưởng thành.
Trong lòng căng thẳng, anh ta gần như phản ứng lại ngay lập tức, nhanh chóng đưa tay gõ gõ cửa kính xe.
Cửa xe truyền đến âm thanh mỏng manh giống như tiếng đáp lại, Trương Phó gần như có thể kết luận người bên trong xe chính là Tiểu Trạch, cậu nhóc bị Chương Tú Tú nhốt ở trong xe!
Anh ta vội vàng quay lại chiếc xe dưới gốc cây, mở cửa xe ra nhanh chóng báo lại với Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, trên chiếc xe kia có người, hình như là Tiểu Trạch!”
Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm khó coi, môi mím thành một đường, anh không chút do dự mở cửa bước xuống xe, nhanh chóng chạy về phía đó.
Chạy nhanh tới bên cạnh chiếc xe, Bùi Danh Chính nâng tay gõ cửa kính xe: “Tiểu Trạch! Con đang ở bên trong sao! Có thể nghe thấy ba nói không! Tiểu Trạch!”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, anh thậm chí còn không nhìn rõ tình huống bên trong là gì, nỗi sợ hãi không rõ lập tức lan tràn, khiến cho trái tim anh thắt lại.
Anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, chỉ có hai người duy nhất có thể làm cho anh luống cuống, lo lắng, một người là Đường Nhật Khanh, một người chính là Tiểu Trạch!
Không thể kéo cửa xe ra, Bùi Danh Chính sốt ruột, nâng cánh tay lên, dùng khửu tay ra sức đập vào cửa kính xe.
Sau một cú đập, cửa kính thủy tinh không chút sứt mẻ, đúng lúc này, Trương Phó đột nhiên nhặt được một viên gạch từ bên cạnh: “Tổng giám đốc Bùi, anh tránh ra, để tôi!”
Bùi Danh Chính thấy Trương Phó nâng tay muốn dùng gạch đập cửa kính xe, anh giữ anh ta lại, cầm lấy gạch trong tay anh ta rồi đi đến ô cửa kính trước, cắn răng đập xuống.
Anh muốn cứu Tiểu Trạch, lại càng không muốn Tiểu Trạch phải chịu bất kỳ tổn hại nào.
“Rầm! Rầm!”
Dùng hết sức lực đập lên cửa xe, tới cú đập thứ hai, toàn bộ cửa sổ thủy tinh kia lập tức nứt vỡ thành mạng nhện, gỡ thủy tinh ra, Bùi Danh Chính không thèm quan tâm mà đưa tay vào, mở cửa xe ra.
Trương Phó thấy thế, sắc mặt thay đổi: “Tổng giám đốc Bùi! Tay anh…”
Bùi Danh Chính không nói hai lời, sau khi mở cửa xe từ bên trong ra, anh lập tức chui vào trong xe, lúc nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch bị dán kín miệng, hai tay bị trói ra đằng sau thì lập tức nổi lên cơn giận dữ.
“Tiểu Trạch!”
Anh lập tức ôm cậu nhóc ra khỏi xe, kéo băng dính trên miệng cậu nhóc xuống.
Mặt của Tiểu Hạo Trạch đỏ lên, giống như bị khó thở, còn hơi thở, nhưng lại vô cùng mỏng manh!
“Tới bệnh viện!”
Bùi Danh Chính ôm Tiểu Hạo Trạch nhanh chóng chạy về phía xe, Trương Phó lên xe, lập tức bảo Thường Hiện lái xe.
Xe quay đầu, Bùi Danh Chính nhìn Tiểu Hạo Trạch đang hấp hối trong lòng, sự tức giận trong lòng càng tăng, tựa như giây tiếp theo có thể bùng nổ.
Trương Phó mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, vậy bên này…”
Hai mắt của người đàn ông như ưng, thanh âm tựa như đang sục sôi trong cổ họng: “Phân phó Triệu Nhiên, bảo cậu ta nhất định phải dẫn người bắt được Chương Tú Tú!”
Lần này, anh sẽ không để tâm tới thân phận của Chương Tú Tú nữa, cô ta dám bắt nạt người phụ nữ và con trai anh, anh nhất định phải khiến cho cô ta trả cái giá đắt!
Nửa giờ sau, lúc Đường Nhật Khanh tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng toát.
Ngửi được mùi nước khử trùng trong không khí, cô cau mày, nhìn quét một vòng, nháy mắt phản ứng lại, hóa ra đây là bệnh viện!
Trong lòng giật mình, cô lập tức ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, cô chỉ cảm thấy cả người không nhịn được mà rét run.
Tại sao cô lại ở bệnh viện? Tiểu Trạch đâu? Chương Tú Tú có làm gì nó hay không!
Trong lúc đang lo sợ, cô xuống giường bệnh đẩy cửa phòng ra rồi chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy Trương Phó đứng ở cạnh cửa phòng bệnh thì lập tức xông tới hỏi: “… Tiểu Trạch… Tiểu Trạch nó…”
“Tiểu Trạch đang ở trong căn phòng bệnh này.”
Nghe được câu này của Trương Phó, đầu của Đường Nhật Khanh ầm một tiếng, lập tức đẩy cửa phòng ra rồi lao vào.
Ngay lúc mở cửa, nhìn thấy cậu nhóc đang nhắm mắt nằm trên giường, cơ thể của Đường Nhật Khanh run rẩy, cả người lạnh toát.
“Tiểu Trạch, Tiểu Trạch, con có sao không?”
Cô nâng tay khẽ chạm vào má của Tiểu Hạo Trạch, những ngón tay tái nhợt và mảnh khảnh run lên.
Trương Phó đi vào theo, mở miệng nhắc cô: “Cô Đường, Tiểu Trạch đã không sao rồi, bác sĩ nói bây giờ cậu ấy chỉ tạm thời hôn mê mà thôi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Trương Phó, nghiêm túc hỏi: “Đây rốt cuộc… là chuyện gì xảy ra?”
Tại sao cô lại ngất đi, Tiểu Trạch được cứu ra như thế nào? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Sau khi cô hôn mê, chúng tôi đã tìm được vị trí trên điện thoại di động của Chương Tú Tú, ở cửa biệt thự nhìn thấy một chiếc xe, nên muốn đi qua xác nhận một chút, sau đó tôi phát hiện trên xe có người, xác định là Tiểu Trạch, tổng giám đốc Bùi đã đập vỡ cửa kính xe cứu cậu ấy ra ngoài.”
Nghe Trương Phó nói như vậy, Đường Nhật Khanh quay đầu nhìn cậu nhóc tái nhợt trên giường kia, lại mở miệng hỏi: “Vậy tại sao nó lại hôn mê bất tỉnh!”