Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 38: CÔ QUYẾN RŨ ĐÀN ÔNG CŨNG LÀNH NGHỀ ĐẤY

Đường Nhật Khanh vừa nghe, bàn tay cần điện thoại bất giác siết chặt lại, hai người trước lúc cô liên hệ với người phụ trách Tôn Bân, đối phương còn nói rất vui được gặp bọn họ, sao đột nhiên lại chỉ cho gặp nửa tiếng vậy?

“Tổng giám đốc Tôn, ngài và công ty chúng tôi là đối tác cũ lâu năm, nếu nửa tiếng thì hơi ít thời gian, ngài xem có thể…”

“Xin lỗi thư ký Đường, chúng tôi quả thực là có việc bận, nửa tiếng là đã cố gắng lắm rồi…”

Đường Nhật Khanh thấy đối phương không chịu, thì đành đồng ý: “Đành vậy, ngài cho chúng tôi thời gian hẹn, chúng tôi sẽ đến đó tìm ngài.”

Dù thế nào thì trong tay bọn họ có mảnh đất đó, nếu Bùi Thị có thành ý muốn lấy miếng đất đó thì không thể không nhún nhường, đi đến bước hiện giờ, đã không còn là vấn đề về tiền nong nữa, tình người không đủ, thì cũng không ích gì.

Cho dù chỉ được gặp nửa tiếng, thì vẫn còn tốt hơn không được gặp.

Sau khi hẹn thời gian địa điểm xong xuôi với Tôn Bân, Đường Nhật Khanh không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi phòng sang phòng bên cạnh.

Cô gõ cửa, rất nhanh có người ra mở cửa. Bùi Danh Chính đứng ở cửa, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo tùy ý mở rộng, lộ ra lồng ngực da màu lúa mạch.

Đường Nhật Khanh quét mắt nhìn phía ngực anh, rồi lập tức rời ánh mắt đi: “Tổng giám đốc Bùi, vừa rồi tôi đã liên hệ với người phụ trách bên đó, họ nói hôm nay có việc đột xuất, chỉ gặp chúng ta được nửa tiếng thôi.”

Bùi Danh Chính nhìn cô rất nhanh rồi lùi lại quay người đi vào phòng: “Vào đã rồi nói.”

Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi cũng đi theo anh vào.

Đi vào rồi cô mới nhìn thấy trên giường bày la liệt giấy tờ tài liệu, đều là tài liệu liên quan đến hạng mục Nam Hải.

Bùi Danh Chính đi đến ngồi ở mép giường, tiện tay lật giở tài liệu.

Đường Nhật Khanh đi lên trước, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Bùi, xin lỗi, tôi chỉ tranh thủ được nửa tiếng gặp mặt.”

Động tác Bùi Danh Chính hơi ngừng lại, ngẩng lên nhìn Đường Nhật Khanh, ánh mắt lạnh lùng: “Đây không phải là lỗi của cô, nửa tiếng cũng đủ rồi.”

“Cô lại đây.” Anh chỉ vào một phần tài liệu: “Hạng mục này trước đây chúng ta đã bàn hai lần rồi, lần trước phó tổng giám đốc Phương đích thân đến bàn, người phụ trách là Tôn Bân, anh ta đã hiểu rõ về nội dung hạng mục của chúng ta rồi, cho nên nửa tiếng đối với chúng ta mà nói là đã đủ.”

Đường Nhật Khanh ngồi ở mép giường, nhìn theo hướng tay Bùi Danh Chính chỉ, do dự nói: “Nhưng tôi cảm thấy thái độ Tôn Bân hơi lấy lệ, cho dù anh ta đồng ý gặp mặt nhưng tôi cảm thấy không chắc sẽ bàn thành công.”

“Anh ta không phải là mấu chốt, gặp mặt anh ta chẳng qua chỉ là hình thức.” Bùi Danh Chính lại chỉ một phần tài liệu khác, giọng nói đột nhiên nghiêm túc lên mấy phần: “Tạo được mối quan hệ với mấy quan viên chính phủ kia mới là mục đích chính lần này của chúng ta.”

Bản tài liệu đó ở hơi xa chỗ Đường Nhật Khanh, cô hơi nghiêng người, cũng không nhìn rõ nội dung tài liệu.

Bùi Danh Chính đang định nói gì đó, vô thức quay đầu thì nhìn thấy cô gái nghiêng người, cổ áo hơi ngả về trước, lộ ra nửa bờ vai trắng bóng mịn màng.

Đường Nhật Khanh chỉ mải nhìn nội dung tài liệu, hoàn toàn không chú ý đến phần cổ áo của mình, ánh mắt Bùi Danh Chính tối lại, mày hơi nhíu chặt.

Anh dời tầm mắt đi, nhưng trong lòng thì hỗn loạn, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Bùi Danh Chính ngồi thẳng người dậy, Đường Nhật Khanh thì cứ với tay đến chỗ tập tài liệu kia, cô một tay bám thành giường, vừa giơ tay ra với được tới tập đó thì cơ thể mất thăng bằng hơi đổ người sang.

Cô không kịp phòng bị, đổ người về phía Bùi Danh Chính, đợi đến khi cô ý thức được chuyện đó thì nửa người trên đã dán vào lồng ngực anh.

Bùi Danh Chính cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy da ngực trắng trẻo lộ ra qua lớp cổ áo mở rộng của người đàn ông. Trong chốc lát, bụng dưới anh thít lại, từ trong cơ thể có một nguồn nhiệt nóng khó kiềm chế như sắp trào ra ngoài.

Đường Nhật Khanh thấy sắc mặt thay đổi của anh thì vội vàng đứng dậy: “Xin l…”

Cô còn chưa nói dứt câu, đột nhiên có một sức mạnh lớn đè cô uống giường.

Soàn soạt, Đường Nhật Khanh cảm thấy cơ thể của cô đè lên đống giấy tờ trên giường, còn chưa đợi cô phản ứng lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt tối sầm của anh: “Cô cố ý à?”

“Là sao?” Đường Nhật Khanh bị phản ứng của anh dọa, cô đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu sao đột nhiên anh lại đè cô ra.

Bùi Danh Chính giơ tay lên, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cần cổ trắng trẻo của cô: “Đường Nhật Khanh, vậy mà tôi không biết, cô quyến rũ đàn ông cũng lành nghề đấy.”

“Tôi…đâu có.” Mặt Đường Nhật Khanh đỏ bừng, luôn miệng phủ nhận.

Vừa rồi chỉ là cô muốn cầm tập tài liệu kia lên mà thôi, không ngờ bất cẩn ngã lên người anh…

Cảm thấy sức nặng từ anh, Đường Nhật Khanh theo bản năng giơ tay ra đẩy ngực anh, vừa dùng lực, Đường Nhật Khanh đã cảm thấy cổ tay đau nhức, cùng lúc đó sắc mặt Bùi Danh Chính thay đổi.

Ánh mắt Đường Nhật Khanh nhìn đến lắc cổ tay, lúc này mới nhận ra, ở phần dây có đồ trang sức hình ngôi sao, bên trong có mặt hơi ráp, lúc cô đẩy ngực anh, hình như không cẩn thận cứa qua da Bùi Danh Chính.

Chả trách sắc mặt Bùi Danh Chính lại sầm lại đột ngột thế.

Đường Nhật Khanh vội vàng đứng dậy: “Xin lỗi, lắc tay của tôi hình như cứa phải anh rồi.”

Nói xong, cô vội vàng đưa tay ra, đưa đến chỗ cổ áo Bùi Danh Chính, định xem vết xước.

Bờ ngực rắn rỏi chắc chắn, có một vết màu đỏ nhỏ, ở giữa còn bị xước nhẹ, hơi chảy máu.

Đường Nhật Khanh nhíu mày, hoàn toàn không ý thức được điều gì khác, đưa tay ra rút khăn tay trong túi, cẩn thận chấm chấm lên vết xước ở ngực anh.

“Xin lỗi, bị chảy máu một ít…” Cô vừa nói vừa ngẩng lên nhìan anh, lúc chú ý đến vẻ mặt của anh, cô mới chợt bừng tỉnh.

Hai tay cô đều đặt trên ngực anh, vừa gần vừa sát, cảm thấy rất ám muội, lần này, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nghi…

Giây tiếp theo, cô lập tức rụt tay lại, theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng Bùi Danh Chính đột nhiên túm chặt hai tay cô lại.

Dường như chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh dùng một tay giữ chặt cố định hai tay cô ra sau, tay còn lại ôm eo cô, kéo sát cô về phía mình.

“Tôi không cố ý…” Đường Nhật Khanh tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên.

Bùi Danh Chính chỉ cảm thấy ngực nóng bừng, bụng dưới cũng nóng lên, anh cắn răng, dán sát vào phần cổ của cô, giọng nói trầm khàn: “Yêu tinh!”

Trước kia cũng có vô số phụ nữ chủ động dán vào anh, lao vào vòng tay của anh, nhưng anh không những không có cảm giác, mà còn cảm thấy chán ghét, nhưng người phụ nữ này, cô càng cử động một cách vô ý, thì càng có thể khiến cho cơ thể anh dễ dàng phát nóng, giống như mặt nước bị gợn sóng, khó lắng lại được…

Sau khi phát cuồng lên, mọi thứ trở lại bình thường, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy toàn thân giống như rã rời, cô nhìn đồng hồ, chỉ còn chưa đến hai tiếng nữa là đến giờ hẹn gặp Tôn Bân, cô vội vàng đứng dậy, tiện tay cầm quần áo bên cạnh lên.

Bùi Danh Chính ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn người phụ nữ đang đi qua đi lại, dường như cảm nhận được ánh nhìn của người đàn ông, Đường Nhật Khanh hơi hoảng loạn, đứng dậy đang định cúi người nhặt quần áo dưới đất lên thì chân mềm nhĩn, ngã xuống đất.

Đường Nhật Khanh đỏ bừng mặt, cô còn chưa kịp ngẩng lên nhìn anh thì một cánh tay to chắc chắn có lực đã đưa ra trước mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK