CHƯƠNG 182: CÓ CHỖ NÀO KHÔNG BẰNG CÔ TA?
Dường như để chứng minh rằng giữa anh và Đỗ Nhã Thanh không có gì, Bùi Danh Chính đã cố ý mở loa ngoài.
Giọng nói trong trẻo của Đỗ Nhã Thanh truyền tới: “Alo? Danh Chính, chiều nay có rảnh không? Vừa nãy em có gọi điện thoại tới công ty, công ty nói anh hôm nay nghỉ, em nghĩ nếu anh không bận thì tới giúp em lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật đi.”
Bùi Danh Chính đưa mắt nhìn qua Đường Nhật Khanh, giống như là đang trưng cầu ý kiến của cô vậy, Đường Nhật Khanh lập tức gật đầu với anh.
Chuyện này trước đây Bùi Danh Chính đã đáp ứng với Đỗ Nhã Thanh rồi, nếu đã là chuyện sớm muộn gì cũng phải đi thì hà cớ gì không tranh thủ hôm nay rảnh rỗi luôn?
Bùi Danh Chính do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng trả lời: “Vậy em gửi địa chỉ cho anh đi.”
Nghe thấy Bùi Danh Chính đồng ý, Đỗ Nhã Thanh rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều: “Được, vậy em đợi anh tới.”
Bùi Danh Chính vừa cúp điện thoại xong thì Đường Nhật Khanh liền mở miệng nói: “Nếu lần trước đã đồng ý với cô ta thì sẵn tiện hôm nay rảnh đi luôn đi.”
“Ừ, đi thôi.” Bùi Danh Chính cất điện thoại vào rồi thuận thế ôm lấy vai cô, kéo cô đi vào trong.
Đường Nhật Khanh khẽ sững sờ, cô cúi đầu nhìn chiếc xẻng trong tay mình, đầu óc cô lúc này có chút mù mịt: “Em cũng phải đi sao?”
“Chứ sao?” Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính liền dừng bước chân lại, anh nhướng mày nhìn Đường Nhật Khanh rồi cất giọng hỏi với vẻ cười như không cười: “Em yên tâm để anh và người phụ nữ khác ở riêng với nhau sao?”
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến cho cả người Đường Nhật Khanh như đóng băng: “Em…”
Bùi Danh Chính trả lời thay cô, anh kéo cô đi về phía trước mà không để cô nói thêm một lời nào: “Em không yên tâm, anh biết mà, cho nên em phải đi với anh.”
Đường Nhật Khanh: “…”
Sau khi thay quần áo, hai người rời khỏi biệt thự và vội vã đến địa chỉ mà Đỗ Nhã Thanh gửi, đó là Khánh sạn Đêm Sao ở Hải Thành.
Ngay khi xe đến trước cửa khách sạn, Đường Nhật Khanh vô tình ngước mắt lên nhìn ra cửa sổ thì nhìn thấy Đỗ Nhã Thanh đang đứng ở trước cửa đợi. Cô ta rất gầy, đứng bên cạnh chiếc màn hình LED to lớn càng làm thân hình cô ta trông mỏng như cánh ve.
Thấy xe của Bùi Danh Chính, ánh mắt Đỗ Nhã Thanh lập tức sáng lên, cô ta vội vã bước xuống cầu thang và chủ động tới đón anh.
Thấy Bùi Danh Chính mở cửa bước xuống xe, Đỗ Nhã Thanh liền mỉm cười rạng rỡ: “Danh Chính…”
Cô ta định nói gì đó, nhưng khi quét mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh cũng bước xuống xe, nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Đường Nhật Khanh gật đầu, nở nụ cười chào hỏi cô: “Cô Đỗ.”
Đỗ Nhã Thanh mỉm cười, coi như là lời đáp lại cô rồi, sau đó cô ta lại quay lại nhìn Bùi Danh Chính, ngữ khí và sắc mặt trông không còn nhiệt tình như lúc bắt đầu nữa: “Danh Chính, lần sinh nhật này em định sẽ bao hết cả tầng hai và tầng ba của khách sạn luôn, nhưng quy trình buổi tiệc thì em chưa quyết định được…”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Đợi lát nữa vào trong xem rồi bàn tiếp.”
Bùi Danh Chính nói xong thì không quên quay người lại, đưa tay về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh sẽ sững sờ, đáy mắt cô hiện lên một sự vui sướng, cô cong khóe môi lên rồi nhanh chóng bước lên phía trước đưa tay cho anh.
Những động tác của họ đều bị Đỗ Nhã Thanh thu hết vào tầm mắt, đáy mắt cô ta thoáng qua một tia ỉu xìu nhưng trong chớp mắt liền hồi phục lại thần sắc ban đầu.
Ba người cùng nhau đi vào khách sạn, tham quan bố cục hiện có, sau đó cùng nhau thảo luận chi tiết về bữa tiệc sinh nhật.
Họ chạy tới chạy lui trên tầng hai và tầng ba, sự bày bố và quy trình diễn ra buổi tiệc đại khái đã được quyết định, chỉ còn một số chi tiết nhỏ chưa được hoàn thiện mà thôi. Đường Nhật Khanh đi qua đi lại với họ nên cũng có chút mệt rồi, hơn nữa trên cổ cô lại có vết thương, cứ động đậy qua lại như vậy cũng không tốt cho việc hồi phục vết thương, thế là Bùi Danh Chính đã sắp xếp một phòng bao ở tầng hai để cho cô nghỉ ngơi.
Đường Nhật Khanh ngồi trên ghế sofa trong phòng bao uống nước trái cây và tiện tay nghịch điện thoại, sau đó cô có hơi buồn ngủ nên đã dựa vào ghế sofa chợp mắt một chút.
Qua hai mươi phút sau nhưng Bùi Danh Chính vẫn chưa về, sự buồn ngủ của Đường Nhật Khanh cũng tiêu tan, cô ra khỏi phòng bao để đi xem xem tiến độ của họ, cô đi dạo khắp cả tầng hai nhưng cũng không thấy bóng dáng họ đâu nên cô đành lên thẳng lầu ba.
Khi bước đến góc cầu thang, Đường Nhật Khanh mơ hồ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ đang khóc, cô càng đi lên bậc thang, thì âm thanh càng gần.
Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến, trong thanh âm mang chút chất vấn cuộn trào với tiếng khóc nức nở nghẹn ngào: “Em muốn hỏi anh, em rốt cuộc có chỗ nào không bằng cô ta?”
Bước chân Đường Nhật Khanh khẽ khựng, trái tim cô như thắt lại.
“Nhã Thanh, anh đã nói với em rồi, anh chỉ coi em như em gái.” Thanh âm lạnh lùng của Bùi Danh Chính vang tới.
Đường Nhật Khanh chậm rãi bước lên bậc thang trên cùng, rồi nấp sau một bức tường, sau đó cô hơi hơi ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Danh Chính và Đỗ Nhã Thanh đang đứng đối mặt nhau cách đó không xa.
“Danh Chính, anh biết rõ mà, em vốn không coi anh là một người anh trai!” Đỗ Nhã Thanh như không thể khống chế cảm xúc của mình nữa, cô ta vừa đưa tay quệt quệt vệt nước mắt, vừa cất giọng khàn khàn chất vấn: “Mấy năm trước, bên cạnh anh không hề có một người phụ nữ nào, anh chỉ bận rộn mỗi công việc, em cũng không để ý, em có thể đợi anh, nhưng cái cô Đường Nhật Khanh đó quen với anh chưa tới nửa năm, mà các người đã công khai quan hệ, anh có biết em đau lòng thế nào không Danh Chính!”
Cô ta khóc nghẹn ngào, cơ thể cũng khẽ run rẩy, Bùi Danh Chính đứng trước mặt cô ta chỉ khẽ nhíu mày lại, một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng cất giọng: “Chỉ cần đúng người thì thời gian dài ngắn không quan trọng.”
Vừa dứt lời, Bùi Danh Chính liền sải bước định rời đi, nhưng không ngờ Đỗ Nhã Thanh lại tiến lên trước ôm lấy Bùi Danh Chính từ sau.
Dây thần kinh của Đường Nhật Khanh như bất giác thắt lại, nhịp tim của cô cũng đang tăng tốc.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ rằng Bùi Danh Chính sẽ có dây dưa với người phụ nữ khác, và cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng trong tình huống này, cô vẫn muốn biết anh sẽ phản ứng như thế nào.
“Nhã Thanh, buông ra!”
Bùi Danh Chính nhíu mày, giọng anh pha chút giận dữ.
Nếu không phải là anh và Đỗ Nhã Thanh đã quen nhau nhiều năm, mối quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt thì chỉ e là anh đã sớm đẩy cô ta ra từ lâu rồi.
Đỗ Nhã Thanh vẫn ôm chặt eo của Bùi Danh Chính, cô ta dựa vào lưng anh và nhất định không chịu buông tay: “Danh Chính, em biết gần đây anh muốn lấy được một mảnh đất ở phía đông thành phố, người đấu thầu là một người bạn cũ của ba em, nếu anh chia tay với Đường Nhật Khanh…”
“Nhã Thanh!”
Đôi mắt của Bùi Danh Chính tràn đầy sự giận dữ, anh trực tiếp đưa tay và tách hai bàn tay đang đặt quanh eo mình của Đỗ Nhã Thanh ra: “Tình cảm không phải là một cuộc giao dịch, nếu anh muốn lợi dụng mối quan hệ của nhà em thì đã hẹn hò với em từ lâu rồi, em còn không hiểu sao!”
Đỗ Nhã Thanh bị từ chối thẳng, hai bờ má cô ta đỏ ửng, cô ta vừa quẫn bách vừa xấu hổ: “Anh thà chọn một người phụ nữ không thể cho anh bất kì ưu thế nào còn hơn là đưa mắt nhìn về phía em, đúng không Danh Chính?”
Bùi Danh Chính cau mày nhìn Đỗ Nhã Thanh, anh không nói thêm lời nào khó nghe nữa, anh áp lửa giận lại, thanh âm nghe lạnh lẽo hơn rất nhiều: “Anh còn có việc, đi trước đây.”
Vừa dứt lời, anh liền quay người rời đi không chút do dự.
Đường Nhật Khanh đứng ở đầu cầu thang nghe đến ngây ngốc, nhưng khi nghe thấy Bùi Danh Chính nói muốn rời khỏi, cô liền hậu tri hậu giác phản ứng lại, sau đó vội vã bước xuống cầu thang chứ nếu không gặp phải bọn họ thì sẽ càng quẫn bách hơn, nhưng ai mà ngờ cô vừa mới xuống được một nửa thì bóng ảnh của Bùi Danh Chính đã xuất hiện ở ngay đầu cầu thang rồi.
Đường Nhật Khanh ngước mắt lên, vừa hay đụng phải ánh mắt của Bùi Danh Chính, động tác của cô khẽ khựng lại, cô khẽ cười gượng, càng giấu càng để lộ: “Sắp xếp xong rồi sao?”
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của Bùi Danh Chính cũng dịu lại vài phần, anh sải bước xuống cầu thang đi tới bên cạnh cô rồi trực tiếp nắm lấy tay của người phụ nữ kéo xuồng lầu.
Hai người yên lặng ra khỏi khách sạn, lúc này Bùi Danh Chính mới quay đầu lại nhìn cô, thanh âm trầm thấp hỏi: “Nghe được bao nhiêu rồi?”