CHƯƠNG 333: CÓ TƯƠNG LAI HAY KHÔNG?
Đỗ Nhã Thanh thấy Đường Nhật Khanh thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ngẩn ra một hồi, cô ta mới gượng cười, hờ hững nói: “Thì ra cô Đường cũng theo tới.”
Giọng nói của cô ta không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ, nếu suy nghĩ kỹ hơn ẩn ý trong lời nói của cô ta không khó nhận ra vẻ khó chịu và không chào đón Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, cô cúi mắt khẽ nói: “Cô Đỗ nhét khăn tay kín như vậy, nếu tôi không đến chỉ sợ Danh Chính còn không phát hiện ra đâu. Chúng tôi đúng là cố ý đến để trả khăn tay cho cô mà, cô Đỗ không chào đón sao?”
Chỉ đơn giản mấy câu nhưng đã làm sắc mặt Đỗ Nhã Thanh lúc trắng lúc xanh, khó coi đến cực điểm. Cô ta chau mày, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống, mở miệng nói: “Sao có thể chứ, tôi đương nhiên là chào đón rồi.”
“Chào đón là được rồi.” Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Nếu không tôi còn tưởng cô Đỗ vẫn đang canh cánh trong lòng chuyện lần trước ấy chứ.”
“Chuyện lần trước” trong lời Đường Nhật Khanh đương nhiên là chỉ việc Đỗ Nhã Thanh vì muốn ép Bùi Danh Chính chịu trách nhiệm với cô ta mà nói dối. Chuyện đó trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là vì muốn giữ mặt mũi cho Đỗ Nhã Thanh nên từ đầu tới cuối không nói toạc ra thôi. Lúc này Đường Nhật Khanh nói như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Đỗ Nhã Thanh.
Nhất thời, sắc mặt Đỗ Nhã Thanh tối sầm lại, khóe miệng giật giật, hoàn toàn cười không nổi, lạnh lùng nói: “Nếu mọi người đã đến thì hãy vào trong đi.”
Nói xong câu này, Đỗ Nhã Thanh bước thẳng vào trong, không quay đầu lại.
Nhìn thấy dáng vẻ Đỗ Nhã Thanh ngậm trái đắng, Đường Nhật Khanh cong môi cười.
Từ sau khi nhà họ Đường phá sản, tất cả mọi người đều xem cô là con thỏ trắng ngây thơ không hiểu sự đời, nhưng trải qua nhiều chuyện vừa qua, cộng thêm việc mất đi người thân nhất đã khiến cô trưởng thành nhanh chóng. Cô của hôm nay cũng sẽ không giống như trước đây để mặc người khác bắt nạt mà không biết đánh trả nữa.
Bùi Danh Chính nhận ra được tâm trạng của người phụ nữ bên cạnh hơi phức tạp, anh giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, nhưng lời đã đến miệng rốt cuộc cũng không nói ra được.
Nhân viên phục vụ dẫn đường, đưa ba người đến một phòng bao của Lan Quế Phường, rồi đưa thực đơn cho họ. Đường Nhật Khanh nhìn Đỗ Nhã Thanh ngồi trước mặt, mỉm cười hỏi: “Cô Đỗ muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay Danh Chính mời khách.”
Đỗ Nhã Thanh cong khóe môi, tiện tay lật thực đơn trong tay, gọi vài món: “Sa lad hải sản, đậu bắp xào.”
Sau khi Đỗ Nhã Thanh gọi xong thì tiện tay gập thực đơn lại, khẽ nói: “Còn lại mọi người cứ gọi đi.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy Đỗ Nhã Thanh toàn gọi món thanh đạm, cô chỉ mở miệng hỏi: “Cô Đỗ không cần câu nệ như vậy, mọi người đều là người một nhà, từ nhỏ Danh Chính đã lớn lên cùng cô, xem cô như em gái, cô không cần khách sáo. Nếu đã đến Lan Quế Phường mà không gọi bồ câu sữa quay và chân giò hầm là không đúng điệu đâu, phục vụ cho thêm món cơm trộn hải sản…”
Đường Nhật Khanh giống như thuận miệng nói vài câu nhưng lại đạp trúng đuôi của Đỗ Nhã Thanh, người phụ nữ ngồi đối diện lập tức giống như bị phải bỏng, cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.
Đỗ Nhã Thanh căm hận nhất chính là Bùi Danh Chính xem cô ta như em gái. Cho dù cô ta thầm mến Bùi Danh Chính nhiều năm nhưng đến cuối cũng chẳng có kết quả gì, mà Đường Nhật Khanh lại cứ nhắc đến chuyện này, đương nhiên cô ta khó mà nhịn được.
“Bộp!”
Đỗ Nhã Thanh cũng không để ý tới Bùi Danh Chính đang ngồi đối diện, nhịn không được mà giơ tay lên đập bàn một cái.
Nhất thời, nhiệt độ trong phòng bao đột nhiên giảm xuống, ngay cả nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chờ gọi món cũng bị giật mình.
Đường Nhật Khanh thấy phản ứng của Đỗ Nhã Thanh như thế, không chỉ không sợ, trái lại còn nhíu mày nhìn cô ta hỏi: “Cô Đỗ sao thế? Là tôi nói nhầm sao?”
Trong lòng Đỗ Nhã Thanh tức nghẹn, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới Đường Nhật Khanh lại nhanh mồm nhanh miệng mà vẻ mặt lại vô tội thế kia. Cô ta nắm chặt nắm đấm, nhưng không nói được lời nào.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh, tự nhiên đưa tay ra lấy thực đơn trong tay Đường Nhật Khanh, nói vừa đủ nghe: “Để anh gọi tiếp cho.”
“Vâng.”
Hai người vô cùng ăn ý, giống như hai thỏi nam châm hút nhau, chặt đến nỗi không còn kẽ hở.
Đỗ Nhã Thanh nhìn hai người, hết thảy tức giận trong nháy mắt chưa kịp phát tiết đã tiêu tan. Từ trước tới nay cô ta luôn cảm thấy bản thân và Bùi Danh Chính không thể ở bên nhau là vì mình cố gắng chưa đủ, nhưng bây giờ Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ở bên nhau, cô không cần làm gì, anh tự quấn lấy, giữa hai người là không khí vô cùng vi diệu, người khác căn bản không thể xen vào được.
Giây phút đó cô ta cảm thấy mình đã hoàn toàn thất bại.
“Không sao.” Đỗ Nhã Thanh hít thật sâu, ổn định lại tâm trạng, mặt lạnh như tiền, cúi đầu suy nghĩ.
Chờ sau khi gọi xong món, nhân viên phục vụ rời đi, Đường Nhật Khanh chủ động nhìn Đỗ Nhã Thanh ngồi đối diện, khẽ nói: “Cô Đỗ, đợi lát nữa cô có thể nếm thử món bồ câu sữa quay của bọn họ đúng là tuyệt vời.”
Đỗ Nhã Thanh cong môi cười lạnh lùng, rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa, hít sâu một hơi, nhìn Đường Nhật Khanh trực tiếp ngả bài: “Cô Đường, giữa hai chúng ta không cần thiết giả vờ nữa.”
Đỗ Nhã Thanh nói xong lại nhìn Bùi Danh Chính, hít sâu nói: “Bùi Danh Chính, anh mãi mãi không thể tưởng tượng được em thích anh cỡ nào đâu. Đã nhiều năm như vậy nhưng anh chưa từng đáp lại tình cảm của em. Em vẫn cứ nghĩ anh trời sinh lạnh lùng, nhưng cho đến hôm nay khi nhìn thấy anh và Đường Nhật Khanh, em mới biết…sự dịu dàng của anh không phải ai cũng có được!”
Đỗ Nhã Thanh nói xong, đáy mắt lấp lánh nước mắt, sau khi hít thở thật sâu, cô ta lại nói tiếp: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu, trừ tình cảm anh em ra, anh có từng động lòng với em không? Cho dù chỉ là một giây?”
“Không có!” Sắc mặt Bùi Danh Chính sa sầm, nghiêm túc trả lời.
Nghe được câu nói này của anh, sắc mặt Đỗ Nhã Thanh đột nhiên âm u, cảm nhận được nước mắt sắp rớt xuống, cô ta đứng bật dậy, xoay người đi.
“Bùi Danh Chính!” Bả vai Đỗ Nhã Thanh run lên: “Coi như em mắt mù! Hết thảy chân tình trong bao nhiêu năm qua đã đặt sai chỗ!”
Đỗ Nhã Thanh bỏ lại câu nói này, sau đó cất bước, không quay đầu lại, đẩy cửa phòng khách bước thẳng ra ngoài.
Cửa lớn đóng sầm lại, ngăn cách với tiếng động bên ngoài.
Đường Nhật Khanh khẽ thở dài một hơi, không khỏi siết chặt nắm tay.
Thật ra hiện thực vốn dĩ rất tàn khốc, nếu Đỗ Nhã Thanh không trải qua, đương nhiên sẽ không lĩnh hội được. Đường Nhật Khanh đã từng là cô chủ nhà giàu, cũng cảm thấy bản thân muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, những thứ mình cần nhất định sẽ đạt được, nhưng bây giờ cô mới hiểu rõ, đời người không phải lúc nào cũng vậy.
Lần này cô hết sức diễn kịch trước mặt Đỗ Nhã Thanh cũng vì để cho cô ta hiểu rõ đạo lý này.
Trong phòng bao, bầu không khí im ắng, Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói gì đã thấy bả vơi hơi nặng, cô quay đầu lại thì phát hiện Bùi Danh Chính đang nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
“Chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính hơi lóe lên, thấp giọng nói: “Cô ta nhận lầm người, nhưng anh thì không.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh run lên, vốn dĩ cô định giang tay hai tay ra ôm chầm anh, nhưng trước sau trong lòng vẫn bị nghẹn lại bởi một chuyện, khiến cô cảm thấy không thể mở lòng và mặc kệ được.
Cuối cùng cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt tay Bùi Danh Chính, trong lòng thầm nhủ: “Chỉ mong em cũng vậy.”
Nếu chuyện bất trắc của ba cô không liên quan gì tới Bùi Danh Chính vậy thì mọi thứ đều tốt, nhưng nếu là một kết quả khác thì cô không dám bảo đảm cô và anh sẽ có tương lai.