Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 307: KHÔNG ĐỒNG Ý HAI ĐỨA Ở BÊN NHAU

Lông mày của Bùi Danh Chính đột nhiên nhíu lại. Anh ngước lên nhìn Đường Nhật Khanh với ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Em có nghĩ anh đã làm sai không?”

Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: “Mỗi người đều có cách làm của riêng mình, em không thể đánh giá người khác theo quan điểm của mình.”

Bùi Danh Chính đứng thẳng dậy nhìn xuống Đường Nhật Khanh và nói nhỏ nhẹ: “Ông ấy là ba anh, là người thân của anh, anh cần quan tâm, nhưng ông ấy lại dùng thân phận của mình để yêu cầu anh lo cho những người không có quan hệ gì với anh, anh không thể chấp nhận điều đó. Khả năng của anh có hạn, có thể bảo vệ tốt người anh quan tâm là đủ rồi, người đó là em, là ba anh, nhưng đối với người khác, anh không có nghĩa vụ.”

Đường Nhật Khanh gật đầu rồi đổi chủ đề: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Hai người ra khỏi bệnh viện. Sau khi lên xe, Đường Nhật Khanh chợt nghĩ đến ba mình đang ở nhà tù vùng ngoại ô, tâm trạng cô lập tức trở nên nặng nề.

Như thể nhìn ra cô có tâm sự, Bùi Danh Chính đột nhiên quay đầu lại và hỏi nhỏ: “Sao vậy? Em còn không vui vì chuyện vừa nãy à?”

“Không có.” Đường Nhật Khanh lắc đầu: “Ban nãy khi nhìn thấy bác, em chợt nghĩ đến ba của mình. Đã lâu rồi em chưa đi thăm ông ấy, vốn dĩ là định đi cùng với mẹ, nhưng sau đó…”

Cô nói đến nửa chừng thì dừng lại.

Nhưng Bùi Danh Chính quá rõ trong lòng, vì chuyện đi thăm ba lần trước mà Đường Nhật Khanh đã cãi nhau một trận với mẹ Đường.

Sau một lúc chần chừ, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh gọi điện để sắp xếp một chút, anh sẽ đi thăm ông ấy với em.”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Có thể đi ngay bây giờ không?”

“Có thể.” Bùi Danh Chính khẽ cong môi rồi lấy điện thoại gọi một cuộc gọi, chẳng mấy phút đã làm xong.

Sau khi cúp điện thoại, anh quay sang nhìn Đường Nhật Khanh: “Sắp xếp thăm tù vào một tiếng sau, chúng ta xuất phát bây giờ, nửa tiếng sau là có thể đến nơi.”

Một chút mừng rỡ lóe qua trong lòng cô, nhưng ngay sau đó lại có chút lo lắng. Nói cho cùng cũng vì chuyện của mẹ mà cô không biết nên đối mặt với ba thế nào, không biết có nên nói sự thật với ông ấy hay là giấu giếm đến cùng.

Với tâm trạng vướng mắc và phức tạp, Đường Nhật Khanh ngồi trên xe càng ngày càng lo lắng hơn. Sau đó, vai cô đột nhiên nặng xuống, người cô được một người ôm vào lòng. Cô vừa quay đầu lại thì đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của anh.

Như thể nhìn thấu được nội tâm của cô, anh nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm, có anh ở đây, em đừng sợ gì cả.”

Trong lòng bỗng bình tĩnh hơn đôi chút, Đường Nhật Khanh gật đầu mỉm cười với anh: “Ừm.”

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến đích – Nhà giam khu Lĩnh An, Hải Thành. Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy ngột ngạt khi nhìn thấy vách tường nhà giam sơn màu xám. Cô đi theo sau Bùi Danh Chính, được một người lính cảnh vệ tiếp đón và đi tới phòng thăm đặc biệt.

Phòng thăm thế này giống như phòng thẩm vấn, mặc dù chính giữa phòng bị ngăn cách bởi một hàng rào, nhưng so với cách lớp kính chỉ có thể dùng micro vẫn tốt hơn nhiều.

Đường Nhật Khanh ngồi một bên, hai tay nắm chặt vào nhau, cô kìm được mà trở nên lo lắng.

Bùi Danh Chính giơ tay vỗ vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Hai người trò chuyện riêng đi, anh sẽ không làm phiền. Anh ra ngoài đợi em đây.”

Đường Nhật Khanh gật đầu. Nhìn bóng dáng của người đàn ông biến mất khỏi lối ra vào, cô càng căng thẳng hơn.

Chưa đợi được mấy phút, cánh cửa đối diện ở phía bên kia đã phát ra tiếng “lạch cạch” và được mở ra. Ngay sau đó, một bóng người quen thuộc bước vào, theo sau là một người lính cảnh vệ.

Sau khi nhìn người nọ vài giây, mũi Đường Nhật Khanh chua xót, nước mắt tuôn ra: “Ba!”

Nghe thấy giọng nói này, Đường Chính Đông đờ người ra. Khi ông ta nhìn thấy rõ Đường Nhật Khanh qua khoảng trống giữa hàng rào, đôi mắt đục của ông lập tức ứa nước mắt.

“Khanh !” Đường Chính Đông vừa mừng vừa sợ, khuôn mặt già nua của ông ta cuối cùng cũng xuất hiện chút sức sống: “Sao con lại đến đây?”

Đường Nhật Khanh không thể ngăn được nước mắt, cô giơ tay lau lung tung nước mắt trên mặt: “Nhớ ba nên tới thăm ba một chút.”

“Khanh đừng khóc.” Đường Chính Đông cũng đỏ mắt khi thấy Đường Nhật Khanh khóc: “Mau để ba nhìn kỹ xem, con gái ngoan của ba.”

Đường Nhật Khanh miễn cưỡng mỉm cười: “Ba, trong khoảng thời gian này ba sống thế nào?”

Đường Chính Đông cười cười, giọng ông ta vẫn mạnh mẽ đanh thép như trước, nhưng tóc đã gần như biến thành màu xám. Ông ta nhẹ nhàng đáp: “Ba sống rất tốt, con không cần lo lắng. Khanh, sao ba lại cảm thấy con gầy đi vậy?”

“Con cũng sống rất tốt. Ba, bây giờ con đang làm việc dưới trướng của Danh Chính và học được rất nhiều thứ, ba yên tâm.”

Đường Chính Đông hơi biến sắc khi nghe Đường Nhật Khanh nhắc đến Bùi Danh Chính. Ông ta chần chừ chớp mắt, rồi nhẹ giọng hỏi thăm: “Ba nghe nói con và Bùi Danh Chính đang ở bên nhau.”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh ngạc nhiên không thôi: “Sao ba lại biết?”

“Trước đó mẹ con có gọi đến nói với ba chuyện này.”

“Mẹ con?” Đường Nhật Khanh càng ngạc nhiên hơn: “Bà ấy gọi cho ba khi nào?”

“Cũng lâu rồi, khoảng một, hai tháng trước.”

Trái tim Đường Nhật Khanh thắt chặt lại. Theo thời gian mà ba nói, lúc đó mẹ đang phản đối cô và Bùi Danh Chính ở bên nhau, vì vậy bà ấy mới gọi cho ba để nói chuyện này.

Đường Nhật Khanh bất giác siết chặt tay, rồi ngước nhìn Đường Chính Đông: “Ba nghĩ thế nào về việc con với anh ấy ở bên nhau?”

Trong ấn tượng của cô, ba luôn rất đánh giá cao về Bùi Danh Chính, lúc trước còn từng nhờ Bùi Danh Chính chăm sóc cho cô, có lẽ ông ấy sẽ không phản đối bọn cô.

Nhưng nào ngờ, Đường Chính Đông im lặng hồi lâu mới trả lời: “Thật ra ba cũng suy nghĩ giống mẹ con, ba không quá muốn con và cậu ấy ở bên nhau.”

Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày và tạm thời không biết nên nói gì, một lát sau cô mới lấy lại tinh thần: “Ba, không phải trước đây ba rất đánh giá cao về Bùi Danh Chính ư? Còn bảo con học kinh doanh từ anh ấy, tại sao bây giờ lại phản đối?”

“Ba bảo con học kinh doanh từ cậu ấy, nhưng chưa từng nói con nên bồi dưỡng tình cảm với cậu ấy. Huống hồ, thông qua mẹ của con, ba còn biết con thường xuyên bị thương khi theo bên cạnh Bùi Danh Chính, còn bị người khác đánh nữa. Người làm cha như ba đương nhiên sẽ không yên tâm!”

Đường Nhật Khanh thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Cô không ngờ mẹ lại nói cả những chuyện này với ba!

“Sau khi ở đây một khoảng thời gian dài, ba đã nghĩ kỹ hơn về rất nhiều chuyện. Cho dù có sống đơn giản vất vả thế nào, chỉ cần hạnh phúc và khỏe mạnh là được. Ba hy vọng con có thể tìm được một người đàng hoàng để lập gia đình, ở bên cạnh Bùi Danh Chính có quá nhiều điều chưa biết trước, ba không yên tâm.”

Sau khi nghe ba mình nói như đinh đóng cột về nhiều điều như thế, Đường Nhật Khanh không khỏi hốt hoảng trong lòng. Cô cứ nghĩ ba sẽ ủng hộ lựa chọn của cô, không ngờ kết quả lại là ông ấy phản đối bọn cô.

Thấy Đường Nhật Khanh không nói gì hồi lâu, Đường Chính Đông ngồi đối diện thở dài một hơi: “Ba chỉ khuyên nhủ con với thân phận là người từng trải, con có thể hiểu rõ thì tốt nhất. Nhưng nếu con nghĩ mãi mà không rõ, ba cũng sẽ không ép buộc con.”

Đường Nhật Khanh gật đầu. Dù cô có thất vọng trong lòng, cô vẫn nhỏ nhẹ đáp: “Ba, chuyện của con con tự hiểu rõ. Con sẽ suy nghĩ thật kỹ về lời nói của ba.”

Đường Chính Đông gật đầu, rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, gần đây mẹ con thế nào?”

Nhắc tới mẹ Đường, Đường Nhật Khanh lập tức trở nên căng thẳng: “Mẹ con.. vẫn ổn… không cần phải nhớ mong…”

Sau khi dừng một lúc, Đường Chính Đông hỏi tiếp: “Vậy tại sao lần này bà ấy không đi với con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK