CHƯƠNG 384: TỐT HƠN LÀ LÀM MỘT GIAO DỊCH
Trương Phó không hiểu và hỏi một cách lưỡng lự: “Vậy… phải làm gì đây? Có cần tiếp tục đuổi theo không?”
Sau một lúc im lặng, Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Quay đầu.”
Bây giờ đuổi theo chỉ sợ không đuổi kịp Đường Nhật Khanh, sau cùng còn sẽ đánh rắn động cỏ, không bằng anh điều tra rõ trước địa chỉ cụ thể của cô ở Tương Nam, chuẩn bị kỹ càng một lượt rồi hẳn qua để đảm bảo không bị sai sót.
Dù sao đó cũng là người anh không đuổi kịp sáu năm qua, lần này anh phải cực kỳ cảnh giác.
Nghe vậy, Thường Hiện lập tức quay đầu xe. Chiếc xe còn chưa được lái ra khỏi một con đường thì điện thoại của Bùi Danh Chính đã rung lên.
Nhìn lướt qua màn hình điện thoại, Bùi Danh Chính cau mày rồi nhấn nghe đặt vào bên tai: “Ba.”
“Danh Chính, con bị sao vậy? Kêu con đi ăn một bữa cơm mà còn phải đến trễ!”
Bùi Danh Chính trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Ba, bên con có chút việc nên không đến kịp, ba giúp con nói với chú Đỗ, hôm khác con nhất định sẽ tự mình tới nhà xin lỗi.”
“Con muốn chọc tức chết ba phải không? Nhã Thanh nói con đã đồng ý đến, bây giờ đột nhiên lật lọng nói không tới được, con muốn ba phải để cái mặt già này ở đâu đây hả?”
Nghe thấy giọng điệu đầy tức giận của ba mình ở đầu kia điện thoại, Bùi Danh Chính nhíu mày, nhẹ giọng đáp: “Ba biết chú Đỗ có ý gì mà sao vẫn đồng ý đi ăn cơm vậy? Ba cũng biết tâm tư của con đặt ở đâu trong mấy năm nay mà.”
Thấy Bùi Danh Chính đột nhiên nói với giọng điệu nghiêm túc như vậy, ông Bùi thở dài một hơi: “Không phải ba đã nói với con à, Danh Chính, cho dù trong lòng con có người khác thì sao? Đường Nhật Khanh cô ấy không thể quay lại! Con đã tìm cô ấy sáu năm mà vẫn không thể tìm thấy! Chẳng lẽ con muốn một thân một mình cả đời hả! Vậy nhà họ Bùi chúng ta phải làm sao đây!”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính nắm chặt điện thoại, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói với giọng điệu đầy kiên định: “Ba, con sắp tìm thấy cô ấy rồi, không lâu sau con sẽ đưa cô ấy về nhà.”
“Con nói là… Đường Nhật Khanh?” Ông Bùi nửa tin nửa ngờ: “Làm sao con tìm được cô ấy! Mấy năm nay con tìm khắp nơi cũng không tìm thấy nửa cái bóng của cô ấy, bây giờ ba bảo con đến nhà họ Đỗ để nói chính sự, con lại đột nhiên nói mình đã tìm được!”
“Ba, chuyện của con, con tự biết, con cúp trước đây.” Bùi Danh Chính nói rồi cúp điện thoại ngay lập tức.
Ông Bùi ở đầu kia điện thoại đang đứng trên ban công nhà họ Đỗ nghe máy, ông ta bị cúp máy thì tức giận đến nỗi nhíu chặt mày thở dài.
Đỗ Nhã Thanh đứng ở cửa thông hướng ban công đã nghe hết không sót một chữ nào cuộc trò chuyện của họ.
Khi thấy ông cụ sắp xoay người lại, Đỗ Nhã Thanh bước nhanh tới một góc rẽ không có ai mới ngừng bước.
Cô ta siết chặt tay, tức giận đến nỗi run rẩy cả người.
Làm thế nào cô cũng không ngờ rằng, sau sáu năm, Bùi Danh Chính vẫn nhớ mãi không quên Đường Nhật Khanh, hơn nữa còn đang tìm kiếm cô ta!
Mệt cô còn từng tưởng rằng, cuối cùng có một ngày mình sẽ làm Bùi Danh Chính rung động, thật lòng đổi thật dạ! Bây giờ nghĩ lại, cô đúng là một trò cười!
Một nỗi cay đắng nảy lên trong lòng, rồi từ từ biến thành căm hận. Đỗ Nhã Thanh đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi cho một số: “Alo, giúp tôi kiểm tra xem Bùi Danh Chính đang ở đâu, hôm nay anh ta đã làm gì?”
Sau khi cúp máy, Đỗ Nhã Thanh từ từ siết chặt tay cầm điện thoại, sắc mặt ngày càng nặng nề.
Nếu Bùi Danh Chính muốn tìm Đường Nhật Khanh, vậy cô nhất định sẽ làm mọi thứ để ngăn Bùi Danh Chính tìm thấy cô ta!
Sau khi Đường Nhật Khanh trở lại Tương Nam cùng Tiểu Hạo Trạch, cuộc sống dường như chuyển từ hình thức bôn ba phức tạp sang sóng yên gió lặng, mà mấy ngày nay Hải Thành như bị hòn đá tạo sóng, cuồn cuộn vài ngày, bọt nước bắn tung tóe, cuối cùng trở lại điềm tĩnh.
Chỉ là Tiểu Hạo Trạch trở nên khác hơn so với trước.
“Mẹ ơi, khi nào chúng ta lại đến Hải Thành vậy ạ?”
Mới sáng sớm, Tiểu Hạo Trạch đã lôi kéo góc áo của Đường Nhật Khanh, chạy theo cô hơn một nửa phòng khách, nhất quyết phải hỏi được câu trả lời.
Đường Nhật Khanh dừng lại ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Tiểu Hạo Trạch, sau đó nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé và nói một cách kiên nhẫn: “Đợi tới ngày giỗ của ông ngoại vào năm sau, mẹ sẽ đưa Tiểu Trạch trở lại nè. Nếu con muốn gặp dì Vãn Vãn, khi nào rảnh dì ấy sẽ đến thăm con.”
Tiểu Hạo Trạch cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Vậy có thể đợi đến sinh nhật của mẹ, chúng ta trở về ăn sinh nhật cùng với ông ngoại bà ngoại, dì Vãn Vãn với chú Lục Nghiêu không ạ?”
“Không thể, chúng ta sẽ ăn sinh nhật của mẹ ở đây, đến lúc đó chú Lục Nghiêu sẽ ghé qua.”
Nghe thấy Đường Nhật Khanh trả lời như vậy, một tia thất vọng xẹt qua trên mặt của Tiểu Hạo Trạch. Cậu bé gật đầu, không nói gì nữa mà đi qua ngồi xuống ghế sofa, sau đó cúi đầu xuống và bắt đầu mân mê khối rubik trong tay.
Thấy cậu bé cứ rầu rĩ không vui kể từ khi quay về từ Hải Thành, trong lòng Đường Nhật Khanh cũng trở nên không thoải mái một cách khó hiểu.
Nhưng cô rất rõ rằng trở lại Hải Thành ngay thời điểm này chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập của công ty, nói rằng có một cuộc gặp mặt trực tiếp, Đường Nhật Khanh nhanh chóng sửa sang lại, không dám trì hoãn mà đi ra ngoài lập tức sau khi dặn dò mẹ Vương ở trong nhà.
Đường Nhật Khanh lái xe ra khỏi cửa biệt thự, vừa định đạp chân ga thì bất ngờ phát hiện một chiếc ô tô đỗ cách cửa không xa, vài tiếng “lộp bộp” vang lên, một linh cảm bất an lập tức xuất hiện trong lòng.
Chẳng lẽ là Bùi Danh Chính?
Không đợi cảm giác lo lắng trong lòng cô biến mất, cánh cửa của chiếc xe đó đột nhiên được người mở ra, ngay sau đó, một người phụ nữ mặc áo khoác kaki bước xuống.
Cô ta đeo chiếc kính râm rất to, đôi môi như lửa, chậm rãi cất bước về hướng bên này.
Sau khi cô ta đến gần hơn chút, Đường Nhật Khanh mới nhận ra người đến.
Đó là Đỗ Nhã Thanh! Tại sao cô ta lại tới đây?
Đỗ Nhã Thanh đứng bên ngoài ghế điều khiển, hơi cúi người gõ vào cửa sổ xe. Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu mới hạ cửa sổ xe, tấm kính màu đen hạ xuống, hai người đối mặt, bầu không khí có chút lạnh lẽo một cách không thể giải thích được.
“Đường Nhật Khanh, chúng ta nói chuyện đi.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi rồi nâng cằm, nhếch môi mỉm cười. Cô đẩy cửa xe ra, sau đó chậm rãi bước xuống, khẽ cười hỏi: “Cô Đỗ đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Đỗ Nhã Thanh cười khẽ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: “Tôi đến là để giúp cô.”
Nghe thấy cô ta nói vậy, ánh mắt của Đường Nhật Khanh tối sầm đi mấy phần.
Đỗ Nhã Thanh gỡ kính râm xuống đặt trong tay rồi từ từ ngắm nghía: “Tốt hơn hết là chúng ta làm một giao dịch.”
Cô ta dừng lại, ngước lên quan sát nét mặt của Đường Nhật Khanh rồi tiếp tục nói một cách bình thản: “Bùi Danh Chính sẽ tìm đến sớm thôi. Tôi chạy suốt đêm tới đây là để nhắc nhở cô hãy mau rời đi, nhưng tôi làm vậy không phải xuất phát từ lòng tốt, cô chắc chắn có thể hiểu ý của tôi.”
Nghe vậy, dây thần kinh trên khắp cơ thể Đường Nhật Khanh đột nhiên căng chặt, cô chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Bùi Danh Chính đã biết hành tung của cô ư?
Thấy vẻ mặt của cô có thay đổi, Đỗ Nhã Thanh mỉm cười đắc ý: “Tôi sẽ liên tục cung cấp tình báo cho cô. Dù sao thì với việc tôi có thể tìm đến cô nhanh hơn Bùi Danh Chính, cô cũng nên rõ khả năng tìm kiếm tình báo của tôi. Nhưng mà, tôi có một yêu cầu…”
Đỗ Nhã Thanh hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ một: “Dù thế nào đi nữa, cô cũng không được gặp Bùi Danh Chính, không được làm hòa với anh ấy!”
Sau một lúc tạm dừng, Đường Nhật Khanh đột nhiên cười ra tiếng, cô nhướng mày nhìn Đỗ Nhã Thanh: “Cô Đỗ dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ đồng ý yêu cầu của cô?”