CHƯƠNG 311: NHÂN CƠ HỘI CHỈNH CÔ!
Nghe người đàn ông nói vậy, Đường Nhật Khanh không hiểu sao lại thấy buồn cười. Cô khẽ gật đầu, cười nói: “Được rồi, em nghe anh hết. Chờ lát nữa, em sẽ ở cùng với Vãn Vãn, như vậy anh hẳn yên tâm rồi chứ?”
Bùi Danh Chính khẽ gật đầu, gương mặt cuối cùng mới có chút tươi cười: “Ừ.”
Bùi Danh Chính là phía tổ chức tiệc mừng công lần này, tất nhiên sẽ luôn bận rộn. Cô ghét các loại xã giao nhàm chán và các loại bữa tiệc thế này, đối mặt với trường hợp có thể tránh uống rượu, cô tất nhiên là tránh không kịp.
Thật may lần này cô cố ý tranh thủ một suất cho Giang Vãn Vãn vào đây, như vậy sẽ có người ở cùng với cô, cô sẽ không quá mức nhàm chán.
Bùi Danh Chính chuẩn bị đọc diễn văn nên phải rời đi. Sau khi anh đi rồi, Đường Nhật Khanh lập tức tìm kiếm bóng dáng của Giang Vãn Vãn trong đám đông. Nhưng ai biết ở đây quá đông người, cô tìm một vòng vẫn không tìm được. Rơi vào đường cùng, cô không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho cô ta.
“Vãn Vãn, cậu ở đâu vậy? Cậu đã vào hội trường chưa?”
“Tớ mới vừa vào xong, ở đây đông người quá!” Đầu kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Giang Vãn Vãn, sau đó cô ta đột nhiên cao giọng nói: “Nhật Khanh, tớ thấy cậu rồi! Có phải cậu mặc chiếc váy lụa dài màu vàng không? Cậu cứ đứng yên đấy đừng đi đâu cả, tớ sẽ tới chỗ cậu!”
Điện thoại đột nhiên bị cúp, Đường Nhật Khanh vẫn mờ mịt nhìn lướt qua đám người, nhưng nhìn một lượt vẫn không tìm được, đột nhiên vai cô chợt nặng, bên tai truyền đến tiếng cười của Giang Vãn Vãn: “Nhật Khanh!”
Đường Nhật Khanh chợt quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Giang Vãn Vãn mặc chiếc váy màu hồng nhạt đứng phía sau.
“Vãn Vãn, cậu đẹp quá!”
Giang Vãn Vãn cười hì hì: “Làm sao đẹp bằng cậu chứ? Trong cả đại sảnh, cậu là bắt mắt nhất đấy. Tớ chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấy cậu rồi!”
Cô ta vừa nói còn vừa tới gần Đường Nhật Khanh, ghé sát bên tai cô thì thầm: “Tớ phải mượn cái váy này của chị tớ đấy!”
Hai người vừa nói vừa cười cũng quên mất thời gian, bất giác đã tới lúc bữa tiệc chính thức bắt đầu. Bùi Danh Chính và Lục Nghiêu cùng đi lên bục đọc diễn văn.
“Chào mọi người, cảm ơn các vị đã tranh thủ thời gian tới tham gia tiệc mừng công hôm nay. Công trình dự án lần này là lần đầu tập đoàn Bùi thị chúng ta hợp tác với Bất động sản Lâm Dụ, tôi là một bên hợp tác rất chờ mong vào lần hợp tác này của chúng ta…”
Bài diễn văn mở màn không tránh được phải lời vài lời công thức, khách sáo, nhưng Bùi Danh Chính ở trên bục vẫn chói mắt như vậy. Đường Nhật Khanh hơi nheo mắt nhìn người đàn ông trên bục, khóe miệng vô thức cong lên.
Giang Vãn Vãn ngồi ở bên cạnh, ra sức giải quyết đống bánh ngọt đầy bàn. Khi nhìn thấy ánh mắt này của Đường Nhật Khanh, cô ta không nhịn được khẽ cười thành tiếng.
Đường Nhật Khanh nghe được tiếng cười khẽ bên cạnh, quay đầu, nhìn Giang Vãn Vãn với vẻ khó hiểu, hỏi: “Sao vậy? Cậu cười gì thế?”
Giang Vãn Vãn nói rất khẳng định: “Ánh mắt cậu nhìn Tổng giám đốc Bùi tràn ngập ái mộ không thể che giấu được!”
“Đừng nói nhảm nữa! Cậu ăn thức ăn của mình đi!” Gò má của Đường Nhật Khanh nóng lên, giả vờ nghiêm mặt.
Giang Vãn Vãn cười không ngừng, ánh mắt mờ ám nhìn Đường Nhật Khanh, trong lúc hai người đang trêu đùa nhau thì bài diễn văn đã kết thúc, trong đại sảnh đã náo nhiệt trở lại.
Ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Giang Vãn Vãn hào hứng nói: “Đúng rồi Nhật Khanh, tớ nghe nói trên du thuyền này có mấy phòng giải trí, karaoke, khiêu vũ, quán cà phê, bi-a gì đó đều có, còn có thể đi lên trên boong thuyền ngắm cảnh đêm. Cậu muốn chơi cái nào trước?”
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói gì, đột nhiên thấy có hai người đối diện đang đi về phía các cô.
Hồ Nguyệt Như mặc chiếc váy dạ hội màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ, Tiểu Lưu đi theo bên cạnh cô ta.
“Hừ!” Hồ Nguyệt Như liếc mắt nhìn các cô từ trên xuống dưới rồi hừ lạnh nói: “Chớ tưởng phủ thêm một lớp da là thành phượng hoàng, không ngờ vẫn chỉ là gà rừng!”
Giang Vãn Vãn ngẩn người và nhìn xung quanh, lúc này mới hiểu người này đang nói các cô. Cô ta lập tức nổi giận, hỏi thẳng: “Cô nói ai chứ!”
Cô ta đang muốn xông tới đột nhiên bị Đường Nhật Khanh kéo cánh tay lại: “Vãn Vãn, cậu đừng kích động.”
Giang Vãn Vãn tức giận nói: “Nhưng rõ ràng cô ta vừa mắng chúng ta!”
Hồ Nguyệt Như nhướng mày, trong mắt đầy vẻ xem thường: “Nói đúng hơn là các người, một kẻ là bình hoa, một kẻ là đồ bỏ đi, ở đây ra vẻ danh giá gì chứ?”
Giang Vãn Vãn mắng lại chẳng thèm khách sáo: “Vậy thì cũng vẫn còn hơn cô! Đúng là mắt chó coi thường người!”
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn Hồ Nguyệt Như, trong lòng hiểu rõ cô ta chỉ sợ thiên hạ không loạn, so với dây dưa mắng chửi với cô ta còn không bằng thức thời tránh đi.
“Chúng ta đi thôi.” Cô kéo Giang Vãn Vãn đi qua một bên, lạnh lùng ném lại một câu: “Coi như mới vừa nghe chó sủa đi.”
Hồ Nguyệt Như nghe được câu này thì gương mặt tái mét. Cô ta thấy Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn đã đi xa, ngại vì bên cạnh có nhiều người nên không mở miệng chửi rủa nữa, nhưng hai tay thả bên người đã bất giác siết chặt.
Từ sau khi công khai kết quả đấu thầu, Tiêu Nhạc Phi vẫn chưa tới tìm cô ta. Trong lòng Hồ Nguyệt Như hiểu rõ, biết anh ta chắc hẳn không vui vì không giành được dự án lần này, bởi vậy cô ta cũng giận chó đánh mèo, trút hết tất cả oán trách và không vui lên trên người Đường Nhật Khanh.
Cô ta nhìn theo bóng dáng của Đường Nhật Khanh dần xa, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Cô ta quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính bị đám người vây quanh, bận không thể thoát ra được thì trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ.
Trong trường hợp đông người như vậy, Bùi Danh Chính lại không ở bên cạnh Đường Nhật Khanh, cô ta có cơ hội chỉnh cô, như vậy cho dù không thể thay đổi được kết quả đấu thầu, nhưng ít nhất có thể trút giận cho Tiêu Nhạc Phi, dù sao cũng tốt hơn cô ta không làm gì cả.
Sau khi đã quyết định, Hồ Nguyệt Như bước thẳng sang bên cạnh, Tiểu Lưu ở bên cạnh lập tức đi theo, hỏi dò: “Chị Nguyệt Như, chị muốn đi đâu vậy?”
Hồ Nguyệt Như khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi có việc, cô không cần đi cùng tôi!”
Cô ta nói xong lại bước nhanh hơn, vội vàng xuyên qua đám đông.
Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn đi qua đại sảnh, tới trên boong thuyền. Trong giây lát, tầm mắt thoáng hơn, nhìn mặt trăng sáng treo trên bầu trời, còn có biển rộng với những gợn sóng sáng lấp lánh phía xa, tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, những gì không vui vừa xảy ra cũng bị cô ném ra sau đầu.
Giang Vãn Vãn hưng phấn nhảy nhót trên boong thuyền: “Tớ nghe nói đợi đến chín giờ còn bắn pháo hoa đấy! Chắc chắn sẽ đẹp siêu cấp luôn!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, khẽ nói: “Vậy đến lúc đó chúng ta cùng xem.”
“Thôi đi. Đến lúc đó cậu nhất định sẽ ở bên cạnh Tổng giám đốc Bùi! Tớ sẽ chẳng thèm làm bóng đèn!”
Nghe Giang Vãn Vãn nói ba năm câu không rời khỏi Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh vừa bất lực lại buồn cười, giơ tay lên vỗ nhẹ vào đầu cô ta: “Cậu còn nói lung tung nữa, tôi sẽ bảo Tổng giám đốc Bùi trừ tiền thưởng của cậu!”
Hai người nói nói cười cười, đứng ở trên boong thuyền hơn hai mươi phút, cảm giác trời càng lúc càng lạnh, lúc này mới định quay về đại sảnh.
Bọn họ vừa đi tới cửa đại sảnh, một người phục vụ mặc áo đuôi tôm đã đi tới, nhìn Đường Nhật Khanh hỏi: “Xin hỏi cô là cô Đường Nhật Khanh ạ?”
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu: “Đúng là tôi, sao vậy?”
Người phục vụ một mực cung kính nói: “Ngài Bùi có chuyện tìm cô, mời cô đi theo tôi một chuyến.”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu và nhìn Giang Vãn Vãn bên cạnh, khẽ nói: “Cô chờ tôi ở đại sảnh, lát nữa tôi sẽ xuống tìm cô.”
Giang Vãn Vãn cười mờ ám, dùng tay ra hiệu OK với cô.
Đường Nhật Khanh mỉm cười và đi theo người phục vụ sang bên cạnh, đi qua hàng lang gặp một cầu thang đi xuống, Sau khi đi xuống cầu thang, cô gần như không nhìn thấy bóng người nào.
Đường Nhật Khanh theo người phục vụ đi qua hành lang vừa dài vừa hẹp, không hiểu lại thấy bất an. Cô đi càng lúc càng chậm, hít sâu một hơi rồi mở miệng hỏi: “Anh xác định là Bùi Danh Chính tìm tôi chứ?”
“Đúng.” Mặt người phục vụ vẫn không đổi sắc gật đầu, dẫn theo cô đi tới cửa phòng trong cùng, anh ta đẩy cửa ra và đưa tay ra hiệu mời Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh hơi do dự nhưng vẫn bước vào. Khi đi tới cửa, nhìn căn phòng tối đen như mực, cô còn chưa kịp hỏi thăm thì đột nhiên thấy gáy chợt đau, sau đó trước mắt tối sầm, mất hết ý thức.