CHƯƠNG 96: NGÀY MAI VỀ LẠI CHỖ TÔI
Đường Nhật Khanh giật mình rồi lập tức trả lời: “Không biết, vừa nãy chỉ là thuận miệng nói bừa mà thôi.”
Bùi Danh Chính tiện tay đẩy cặp lồng giữ nhiên trước mặt sang một bên rồi thuận tay cầm văn kiện lên: “Ừ, hôm nay quay về có thể theo chị Trương học.”
“Hả?”
Cô diễn trò với anh sao lại kết quả lại thành phải học nấu canh gà?
“Không muốn học sao?” Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn qua, ánh mắt sâu sắc.
“Không có.” Đường Nhật Khanh nói, theo tình thế cũng chuyển đề tài nói: “Tổng giám đốc Bùi, lần này đi hết phòng thị trường thì tôi thấy bộ phận có không ít vấn đề. Các vấn đề như tinh thần sa sút lười biếng, cách ăn mặt đều tồn tại.”
Bùi Danh Chính nghe vậy thì vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều: “Được, tôi đã biết.”
Buổi tối tan làm thì Đường Nhật Khanh xuống hầm để xe, đang muốn mở cửa lên xe thì nhìn thấy trong xe để một cặp lồng giữ nhiệt. Cái cặp lồng đó chính là cái mà hôm nay Đỗ Nhã Thanh dùng lúc tặng canh.
Đường Nhật Khanh nhìn mấy lần, trong lòng có chút khó chịu.
Vừa nãy ở phòng làm việc còn kéo cô diễn trò trước mặt cô lớn Đỗ, vừa quay người thì mang cả cặp lồng của người ta lên xe.
Bùi Danh Chính cảm giác được ánh mắt của Đường Nhật Khanh, thuận miệng hỏi: “Cô biết tôi và Đỗ Nhã Thanh quen nhau bao lâu rồi không?”
Đường Nhật Khanh cau mày hỏi: “Bao lâu?”
“Tám năm.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì cảm giác không thoải mái lại càng mãnh liệt hơn. Cho dù như vậy thì trên mặt cô vẫn bình tĩnh như thường: “Thanh mai trúc mã?”
“Cũng không đến mức đó.” Bùi Danh Chính tùy tiện trả lời: “Cô ta là con gái chiến hữu của cha tôi, hai nhà thường xuyên qua lại nên mới quen biết.”
Đường Nhật Khanh thuận miệng nói: “Thấy anh bình thường lạnh nhạt với cô ta, không ngờ rằng đã quen biết tám năm rồi.”
Bùi Danh Chính cười mỉm, không nói gì nữa.
Anh quen Đỗ Nhã Thanh tám năm mà Đỗ Nhã Thanh đã theo đuổi hắn bốn năm. Nếu như cô ta với anh chỉ là tình cảm bạn bè thì anh cũng không cần phải lạnh nhạt với cô ta như vậy. Nhưng cô ta quá cố chấp, bị anh hờ hững những bốn năm vẫn không từ bỏ.
Đường Nhật Khanh thấy anh trầm tư thì lại liếc mắt nhìn cặp lồng giữ nhiệt ở hàng ghế trước, thử thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ tình cảm của anh với cô ta sâu sắc đến không thể nói nên mới giấu kín dưới đáy lòng? Vì vậy mới ngoài mặt từ chối cô ta nhưng trên thực tế lại âm thầm giữ cặp lồng giữ nhiệt của cô ta.”
Bùi Danh Chính nghe vậy thì bỗng nhiên cười thành tiếng: “Đường Nhật Khanh, trí tưởng tượng của cô phong phú thật.”
“Cặp lồng giữ nhiệt này nếu như tôi không trả lại cô ta thì chỉ sợ cô ta lại chạy đến công ty một lần nữa.” Anh cũng không muốn thời gian làm việc bị lãng phí vào việc đối phó với phụ nữ.
“Ồ.” Đường Nhật Khang thuận miệng đáp, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Thấy cảm xúc của cô không đúng thì Bùi Danh Chính đột nhiên hiểu. Anh buông Ipad trong tay xuống, nhìn cô đang ngiêng người.
Ánh sáng từ đèn đường thấp thoáng chiếu vào trong xe, rơi xuống người cô. Dù là lúc sáng hay lúc tối thì dáng người ấy vẫn nhỏ nhắn như vậy.
Anh đột nhiện muốn ôm cô vào lòng, vừa nhớ đến trên chân cô vẫn còn vết thương thì động tác không khỏi nhẹ hơn.
Đường Nhật Khanh thấy có người kéo cô, quay đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của Bùi Danh Chính: “Làm gì vậy…”
Cô đang nói thì nửa người trên đã bị người đàn ông kéo về phía anh. Ngay sau đó thì eo bị bị ôm chặt, dù cô vùng vẫy thế nào thì cũng không thoát ra được.
Thấy trong đáy mắt anh có ánh cười không rõ thì Đường Nhật Khang có chút hồi hộp. Ngay sau đó thì tay của anh vươn ra, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi cô: “Cô ghen?”
“Ai ghen?” Đường Nhật Khanh nghe vậy, theo bản nằng liền phủ nhận, nhưng tai cô lại có chút nóng.
“Người nào đó.” Khóe môi Bùi Danh Chính ý cười không dứt.
Anh chính là thích nhìn dáng vẻ này của cô, không phải dáng vẻ bình tĩnh lý trí khi cô làm việc ở công ty. Lúc này cô giống một đứa trẻ vậy, cảm xúc gì cũng hiện hết ở đáy mắt.
Đường Nhật Khanh cúi thấp đầu, thử đẩy anh ra nhưng lại không ngờ rằng vừa cúi xuống thì cằm đã bị một bàn tay nâng lên.
Ngay sau đó, khóe môi cô nóng và ngứa ran lên.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuộn lướt nước rơi xuống mặt cô nhưng lại giống như bàn ủi ủi vào tim cô.
Cô còn chưa phản ứng lại thì sự dịu dàng nồng đầm ấy lại rơi xuống lần nữa khiến cô trong phút chốc ngẩn người. Đầu cô bây giờ trống rỗng, chìm trong tình cảm không thoát ra được.
Độ ấm trong xe tăng lên, thế nhưng xe lại đến nơi rồi. Xe vừa dừng thì Đường Nhật Khanh cũng tỉnh lại, hơi xấu hổ mà đẩy nhẹ anh: “Tôi… tôi nên đi rồi.”
Mấy ngày gần đây cô đều ở chỗ của Bùi Danh Chính mà chỉ gửi tìn nhắn cho mẹ. Hôm nay cô đã nói muốn về nhà thăm bà nên cô không thể chậm trễ nữa.
Nhìn thấy người phụ nữ ấy hoảng hốt lo sợ mà đẩy cửa xuống xe, nụ cười bên khóe môi Bùi Danh Chính lại càng sâu hơn. Trước khi đi anh đột nhiên kéo tay cô lại.
Đường Nhật Khanh dừng lại, quay đầu nhìn thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Danh Chính.
“Ngày mai về lại chỗ tôi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì gò má đỏ bừng, cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Cô bay nhanh xuống khỏi xe giống như chạy trốn vậy. Đóng cửa xe, vội vàng chạy về cửa, đầu cũng không dám quay lại nhìn.
Tận đến lúc vào nhà rồi thì cô mới lặng lẽ thở dài một hơi. Chỉ là trái tim vẫn đập thình thịch, vẫn chưa bình tĩnh lại.
Trong nhà đèn đang sáng nhưng quét mắt nhìn một vòng thì không thấy bóng sáng của mẹ. Đường Nhật Khanh một bên thay giày, một bên kêu: “Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?”
Âm thanh từ trong phòng bếp truyền ra, Đường Nhật Khang bước nhanh qua đó. Đến trước cửa thì cô thấy mẹ đang cầm một quyển sách nấu ăn: “Mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ cô từ xưa đến nay vẫn sống trong nhung lụa, cô chưa từng thấy bà xuống bếp làm cơm. Hôm nay lại thấy bà đang cầm sách nấu ăn nghiên cứu thì vẫn là lần đầu tiên thấy,
Cảm xúc của mẹ Đường không vui, quay đầu nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì lập tức vẫy tay kêu qua cô: “Mẹ định thử học nấu món canh xương này.”
“Được chứ.” Đường Nhật Khanh đồng ý hết mình: “Sao đột nhiên mẹ lại muốn học nấu ăn?”
“Thứ bảy này mẹ có hẹn khách đến nhà, đến lúc đó làm mấy món. Nói rồi nhá, thứ bảy này con nhất định phải về đó!”
Đường Nhật Khanh tò mò: “Khách nào vậy?”
“Đến lúc đó con sẽ biết!” Mẹ Đường không muốn để lộ quá nhiều, nhưng giọng điệu lại thần thần bí bí.
Cô lại không nhịn được hỏi: “Là người con quen sao?”
“Đúng vậy. Được rồi không hỏi nữa! Đây là một bất ngờ!”
Đường Nhật Khanh cười cũng không ép hỏi nữa. Trong lòng nghĩ như vậy cũng không tệ, chỉ cần bà có chuyện để làm thì đỡ việc bà lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đến chỗ dì Dung.
Đường Nhật Khanh quay người muốn đi thì lại bị mẹ Đường kéo tay lại: “Khanh nhi, con vẫn chưa nói với mẹ mấy ngày này con đi đâu? Ngày nào cũng không về nhà.”
Đường Nhật Khanh lúc này hoảng rồi, đành thuận miệng nói bừa: “Con không phải đã nhắn tin cho mẹ nói rồi sao? Gần đây công việc nhiều nên con ở ký túc cho nhân viên.”
Quan hệ của cô và Bùi Danh Chính không phải dạng có thể quang minh chính đại mà đặt trên bàn, nên cô cũng không định để người khác biết, càng không muốn mẹ biết.
Mẹ Đường nghe vậy thì thở dài nói: “Nói với con những điều kia thì con không nghe. Nếu như con làm hòa với Bùi Duy thì cũng không cần phải vất vả như vậy rồi.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe mẹ nhắc đến chuyện làm hòa thì đột nhiên thấy phản cảm. Cô rút tay từ trong tay mẹ Đường: “Mẹ, con mệt rồi. Con về phòng trước.”
Nói xong, cô không để ý mẹ Đường nói gì mà trực tiếp bước khỏi phòng bếp.
Cô và Bùi Duy giống như hai đường thẳng giao nhau, có điểm chung nhưng càng rẽ càng xa.