Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 65: BIẾT GIẬN RỒI?

Đường Nhật Khanh nhăn mặt im lặng không lên tiếng.

Ánh mắt của Bùi Danh Chính trở nên nặng nề hơn, anh xoay qua nhìn cô: “Trả lời.”

Đường Nhật Khanh cắn môi lên tiếng: “Ngoại trừ vấn đề đó thì tôi không cảm thấy tôi còn sai chỗ nào?”

Bùi Danh Chính tức giận nhắm mắt lại, anh ngồi thẳng người lên và gằng giọng nói: “Đường Nhật Khanh!”

Dương như anh muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp nói ra thì đã im lặng.

Đường Nhật Khanh hồi hộp nắm chặt góc áo, cô cảm giác lạnh người, nhưng vẫn không lên tiếng.

Không lâu sau, xe đã dừng lại trước cửa khách sạn, Bùi Danh Chính mở cửa xe, anh để đầu trần lướt qua màn mưa đi thẳng vào bên trong.

Đường Nhật Khanh cũng đi theo phía sau anh, hai người cùng bước vào đại sảnh, vào thang máy, nhưng không ai nhìn ai, không ai nói với ai câu nào, giống như hai người xa lạ không quen biết.

Đường Nhật Khanh đến khi bước đến cửa phòng mình rồi mới sực nhớ chìa khóa phòng để trong túi xách, mà túi xách của cô để quên trên xe! Vừa rồi có thể do xuống xe gấp quá nên cô quên lấy!

Đường Nhật Khanh đứng nhìn cửa phòng, cô đang do dự nên xuống xe lấy hay là nhờ nhân viên khách sạn lên mở cửa phòng giúp, đột nhiên ‘tít tít’ hai tiếng vang lên, cửa phòng đối diện mở ra.

Người đàn ông bước ra từ trong phòng đối diện nhìn cô và nói: “Qua đây.”

Đường Nhật Khanh cắn môi, liếc thoáng qua Bùi Danh Chính, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ.

Cô dù sao thì cũng hơi cứng đầu, vì vừa rồi hai người họ có mâu thuẫn cho nên lúc này, cô không muốn mình là người cúi đầu trước.

Vừa lúc cô quyết định tìm nhân viên khách sạn nhờ giúp đỡ thì đột nhiên Bùi Danh Chính đi tới, anh đưa tay giữ lấy cổ tay cô.

Bàn tay của anh rất nóng, nhiệt độ nóng của tay anh chạm vào cổ tay lạnh của cô khiến cho cô nhất thời giật mình và cảm thấy ấm áp, cô vừa định lên tiếng kêu thì đã bị anh dùng sức lôi vào phòng mình.

‘Cạch’, cô vừa bị kéo vào trong phòng thì tiếng đóng cửa cũng vang lên, Đường Nhật Khanh tức giận đỏ mặt hất tay Bùi Danh Chính ra.

Bùi Danh Chính nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Đường Nhật Khanh, bất chợt anh hơi khựng lại và có chút bối rối với phản ứng của cô.

Rõ ràng là cô làm sai, nhưng cô cố tình làm ra bộ dạng như là rất uất ức, giống như thật sự cô bị anh bắt nạt.

Bùi Danh Chính nhíu mày: “Biết nổi giận rồi sao?”

Đường Nhật Khanh hơi cúi đầu, không nhìn anh, bất giác mắt cô cay cay.

Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn, từ góc độ của anh vừa đúng có thể nhìn thấy cặp lông mi và chiếc mũi ửng đỏ của cô, phút chốc anh cảm thấy tim mình thoáng run lên, rồi anh nhíu mày khi nhìn thấy quần áo trên người cô vẫn còn ướt.

Anh liền kéo cô vào phòng tắm mà không hề do dự.

“Cô tắm trước đi rồi nói chuyện sau.”

Vừa mới đi tới cửa phòng thì Đường Nhật Khanh đã hất tay anh ra.

Cô quả thật biết nổi giận, và cũng vừa đúng thời điểm cơn giận của cô đang trỗi dậy nên cô không thể nào tùy tiện cho qua được.

Cô ngẩng mặt lên, cố gắng kềm chế nước mắt chảy ra, nghiêm túc nhìn anh: “Vậy anh nói cho tôi biết đi, tôi sai ở đâu?”

Cô vì lợi ích của Bùi Thị mà tốn hao biết bao nhiêu tâm tư, vậy là sai sao? Rốt cuộc sai chỗ nào?

Bùi Danh Chính nhìn thấy cô lúc này bất chợt trong lòng anh dịu hẳn, nhưng không thể không công nhận rằng lúc cô bốc đồng có phần đáng yêu hơn.

Phút chốc cảm giác như thời gian quay ngược lại, cô lại trở về là cô chủ bé bỏng háo thắng của Đường Thị.

Bùi Danh Chính tiến lên trước và ra vẻ nghiêm túc nói: “Cô tắm trước đi kẻo bị cảm lạnh.”

Đường Nhật Khanh vẫn không nhúc nhích, kiên trì đứng đợi câu trả lời của anh.

Bùi Danh Chính hơi nhíu mày lạnh lùng lên tiếng: “Đường Nhật Khanh, cô không nhúc nhích thì tôi sẽ giúp cô.”

Vừa dứt lời anh đã lôi cô vào phòng tắm, sau đó mở vòi hoa sen, nước từ vòi liền xả thẳng xuống hai người họ.

Nước từ vòi hoa sen chảy ra là nước lạnh, nên Đường Nhật Khanh bất chợt rùng mình, quần áo vừa hơi khô của cô giờ lại bị ướt lần nữa.

Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trước mắt, sống mũi cay cay, rồi bất chợt cảm xúc tủi thân lại ùa về.

Trong khoảng thời gian vừa qua, cô đã cố kiềm chế chịu đựng tâm trạng của mình, những cảm xúc tâm trạng từ việc bị người khác coi thường, bị xa lánh, bị ghét bỏ, tất cả những cái đó cô đều không sợ, cái cô sợ chính là những cố gắng của mình không được đền đáp, lo sợ mình dốc hết toàn lực nhưng lại không thay đổi được gì, lo sợ sẽ không trở về được với cuộc sống yên bình.

Sự phủ nhận lần này của Bùi Danh Chính đối với cô không khác nào giọt nước tràn ly, khiến cho mọi cảm xúc kiềm chế trong lòng đều bộc phát ra.

Nước chảy từ trên xuống làm ướt tóc cô, hòa quyện vào nước mắt của cô mà chảy xuống. Vai cô khẽ rung nhẹ, cô lúc này như mặc kệ tất cả mà để mặc cho nước mắt của mình tự do tuôn trào.

Bùi Danh Chính nhìn thấy cô khóc, nhất thời anh bối rối không biết nên làm gì.

Đường Nhật Khanh vốn dĩ không dễ khóc, ít ra là từ lúc cô vào Bùi Thị, cho dù bị người khác sai khiến, bị ức hiếp, cho dù là đối mặt với Lục Thanh Trì trong phòng thì cô vẫn kiên cường không rơi nửa giọt nước mắt, nhưng lúc này đây cô đang khóc.

Nhìn thấy cô khóc, bất giác trong lòng Bùi Danh Chính dấy lên cảm giác khó tả, cái cảm giác đau đớn chầm chậm len lỏi rồi từ từ bao trùm lấy tim anh, một giây, hai giây,… cái cảm giác ngày càng mãnh liệt tăng lên theo thời gian.

Anh chưa từng có cảm giác như vậy, chưa bao giờ, nhưng khoảnh khắc này đây, trong đầu anh trống không không có gì khác ngoài ý nghĩ ôm lấy người phụ nữ trước mặt này vào lòng, anh đưa tay ra nhẹ nhàng nâng gương mặt của Đường Nhật Khanh lên, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà không hề do dự.

Anh hôn lên bờ môi lạnh cóng của cô, hôn lên giọt nước mắt đọng lại trên mặt cô, anh chỉ muốn cô thôi đừng khóc nữa…

Không gian xung quanh từ từ trở nên dịu hơn, cảm giác như đến cả nước từ vòi hoa sen chảy ra cũng bắt đầu ấm hơn, đến khi Đường Nhật Khanh từ từ bình tĩnh trở lại, Bùi Danh Chính nhẹ nhàng buông cô ra, rồi từ từ cởi quần áo trên người cô.

Mặt Đường Nhật Khanh bừng đỏ, lúc này đây cô không cách nào né tránh được nên chỉ còn biết chịu trận…

Hơi nước trong phòng tắm ngày càng dày đặc, đồng thời che mờ đi tầm nhìn của hai người.

Cảm nhận được nước ấm xả vào người, Đường Nhật Khanh cảm thấy được cơ thể lạnh cóng của cô đang từ từ được thức tỉnh.

Dưới tầm nhìn mơ hồ của hơi nước dày đặt, bàn tay của Bùi Danh Chính nhẹ nhàng vén phần tóc dính trên gương mặt cô ra hai bên.

Đường Nhật Khanh ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính, lúc này gương mặt anh bị hơi nước làm mờ đi phần nào, nên dáng vẻ lạnh lùng của ngày thường cũng giảm bớt đi, thay vào đó là sức quyến rũ của người đàn ông khiến cho người khác muốn đến gần hơn.

“Chuyện ngày hôm nay, cô vẫn chưa hiểu sao?”

Giọng nói của anh trầm nhưng không sắc lạnh như ngày thường.

Thấy cô không phản ứng, anh lại nói tiếp: “Cô sai ở chỗ không tính đến kết quả hai mặt của vấn đề, bất cứ người thành đạt nào cũng phải dự tính được kết quả có thể xảy ra trong thời gian ngắn nhất.”

“Không có chuyện lúc nào cũng sẽ thành công, cho nên trước khi quyết định cần suy xét đến khả năng xấu nhất có thể xảy ra và chúng ta có thể gánh chịu được hay không, hôm nay cô đã đi nước cờ nguy hiểm, hẹn trước Nguyễn Hùng Mạnh mà lại không suy tính đến nếu như Lục Bình Xuyên trở mặt thì chúng ta sẽ như thế nào?”

“Thành phố Nam Hải là địa bàn của ông ta, chức vụ của Lục Thanh Trì lại không bằng đương nhiên sẽ không vì chúng ta mà đắc tội với ông ấy, nếu như Lục Bình Xuyên không thích cách chúng ta ép ông ta thỏa hiệp thì ông ta có cách để dây dưa với chúng ta, mà điều đó đối với chúng ta thì không hề có ích lợi gì.”

“Không chỉ có hạng mục này, đắc tội với ông ta thì Bùi Thị chúng ta coi như mất đi cả thành phố Nam Hải- thị trường tiềm năng để phát triển.”

Những lời nói này của Bùi Danh Chính làm cho Đường Nhật Khanh bất chợt bừng tỉnh.

Đúng thật trước đó cô chỉ nghĩ đến kết quả thành công, chứ không hề suy tính đến lỡ như thất bại thì sẽ thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK