CHƯƠNG 357: EM CŨNG LÀ NGƯỜI BỊ HẠI
Đường Nhật Khanh chưa bao giờ nghĩ sự tồn tại của mình lại có thể ảnh hưởng lớn đến người khác như vậy, thậm chí sự tồn tại của cô còn có thể tước đoạt tính mệnh của một con người vô tội.
Bùi Danh Chính cầm tay của cô đặt vào lòng bàn tay to của mình rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không trách em được.”
Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến, Đường Nhật Khanh như chạm phải lửa, cô rụt tay lại theo phản xạ, cô vừa kinh ngạc vừa đau đớn hỏi: “Không trách em ư? Nếu không vì em thì ông ấy đâu phải nằm viện?”
Cô vừa nói dứt câu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó có một vệ sĩ đẩy cửa tiến vào, anh ta bối rối khi thấy Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ở trong phòng.
Bùi Danh Chính nhíu mày, sắc mặt nặng nề hỏi: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Bùi, người nhà của tài xế bị thương đến rồi…”
Thấy sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên sa sầm, ánh mắt mạnh mẽ áp bức, vệ sĩ im bặt, anh ta không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bình tĩnh lại, Bùi Danh Chính quay sang nhìn Đường Nhật Khanh, anh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của cô trấn an: “Anh sẽ sắp xếp để ông ấy được chữa trị tốt nhất nên em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Vừa nãy nghe vệ sỹ nói xong, lòng Đường Nhật Khanh rối như tơ vò rồi, cô chỉ mong lập tức ra ngoài xem tình hình của tài xế cũng như tâm trạng của người nhà ông ấy như thế nào nhưng cô cũng biết chắc Bùi Danh Chính sẽ không đồng ý.
Nên rốt cuộc cô không nói gì nữa mà chỉ gật đầu rồi chậm rãi nằm xuống.
Thấy cô nghe lời như vậy, Bùi Danh Chính mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh đi một lát rồi quay lại ngay.”
Đợi anh ra ngoài, đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Đường Nhật Khanh mới ngồi dậy, đi dép lê, ra khỏi phòng.
Cuối cùng sự hổ thẹn trong lòng đã thắng thế nên Đường Nhật Khanh lấy hết dũng khí mở cửa phòng bệnh ra.
Không hề bất ngờ chút nào khi bên ngoài có vệ sĩ đứng canh.
Vệ sĩ chưa kịp mở miệng mời cô quay vào phòng thì cô đã lên tiếng trước: “Tôi sẽ không chạy đâu nên anh đừng cản tôi nếu không anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Có lẽ là sự kiên quyết, thấy chết cũng không sờn trong đôi mắt của cô đã dọa được vệ sĩ nên anh ta do dự một chút rồi im lặng, giữ khoảng cách hợp lý, đi theo phía sau Đường Nhật Khanh.
Từ xa, Đường Nhật Khanh đã thấy không ít người đứng trước cửa phòng bệnh nằm ở khúc ngoặt hành lang, còn có cả tiếng ồn ào, và cô có thể thấy được bóng dáng cao gầy của Bùi Danh Chính giữa đám đông.
Cô chậm rãi tiến lại gần và nghe rõ hơn một chút.
“Giờ thì hai mẹ con chúng tôi biết làm sao đây!”
Một người phụ nữ trung niên hai mắt sưng húp vẫn đang khóc sướt mướt, còn bên cạnh là một cô bé vẫn còn mặc đồng phục học sinh, đang thút thít khóc, lấy tay áo quệt nước mắt.
Cảnh tượng ấy khiến cho trái tim của Đường Nhật Khanh càng nhói đau hơn, bỗng dưng trong lòng cô dấy lên một dự cảm không lành.
Trương Phó bước tới an ủi bác gái: “Bác sĩ nói vẫn có khả năng tỉnh lại nên bác hãy kiên trì chờ một chút.”
Bác gái khóc khản cả giọng, hỏi: “Nếu lỡ không tỉnh lại được thì sao?”
Câu hỏi ấy đã khiến cho tất cả mọi người không biết nên trả lời thế nào.
Bầu không khí đông cứng lại, một lát sau, Bùi Danh Chính mới giãn hai hàng chân mày đang nhíu chặt ra, từ tốn nói: “Đợi hết thời hạn quan sát đã, nếu ông ấy vẫn không tỉnh lại thì tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, gia đình cứ yên tâm, tiền thuốc men và chi phí trang trải cuộc sống của gia đình, chúng tôi sẽ lo.”
Nghe vậy, bác gái đó liền nức nở nói: “Tôi không cần tiền của mấy người! Tôi chỉ muốn chồng tôi tỉnh lại! Tôi không muốn con tôi mồ côi ba!”
Đường Nhật Khanh đứng gần đó nên khi nghe được câu này, trong nháy mắt cô liền vỡ òa, lệ tuôn đầy mặt.
Cô thừa hiểu cái cảm giác đột nhiên mất đi người thân thiết nhất là thế nào nên khoảnh khắc ấy, lồng ngực cô như bị khoét một lỗ vậy.
Đường Nhật Khanh cố gắng kềm chế cảm xúc trong lòng và tiến lại gần nhưng khi thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu khóc thì những lời cô định nói bỗng dưng nghẹn ứ trong họng.
Lúc này, có an ủi cũng chẳng ích gì, bởi cô từng trải qua chuyện này nên cô là người hiểu điều đó hơn ai hết.
Bùi Danh Chính hơi ngoảnh sang thì bắt gặp Đường Nhật Khanh đang đứng đó, anh chau mày, đi tới trước mặt cô và cúi xuống hỏi han: “Chẳng phải anh đã bảo em phải nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao em còn tới đây?”
Thấy nước mắt của cô rơi không ngừng như vậy, Bùi Danh Chính liền mím chặt môi, anh dịu dàng nâng cằm cô lên và giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên má.
Đường Nhật Khanh run run nói: “Đều tại em… Nếu không phải vì em…”
Bác gái đang đứng bên kia nghe thấy thế liền trợn mắt, bước nhanh tới hỏi: “Cô nói gì? Tại cô là thế nào?”
Đối mặt với sự chất vấn của người nhà người tài xế, tất cả sự kiên cường của Đường Nhật Khanh đều sụp đổ, cô xấu hổ đến mức không dám đối mặt với người nhà của người tài xế!
Sắc mặt Bùi Danh Chính sa sầm khi thấy bác gái sấn sổ như vậy, anh liếc mắt nhìn vệ sĩ bên cạnh, người vệ sĩ liền nhanh chân tiến lại cản bác gái.
“Cậu buông tôi ra! Chuyện của chồng tôi có liên quan đến cô ta! Rốt cuộc là các người đang giấu diếm tôi chuyện gì?”
“Tôi là người nhà! Có gì mà không thể nói cho tôi biết chứ?”
Tiếng chất vấn oang oang của bác gái vang lên khiến cho trái tim của Đường Nhật Khanh quặn thắt từng cơn nhưng không nói được lời nào.
Cô nên nói gì bây giờ? Nói là vì chồng của bác chở cháu đi nên mới bị liên lụy?
Bùi Danh Chính ôm chặt hai bả vai của Đường Nhật Khanh và dùng thân thể mình che tầm nhìn của cô lại: “Để anh đưa em về phòng.”
Đường Nhật Khanh vừa bị đẩy vừa bị kéo mới về được đến phòng, nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Hôm nay người tài xế ấy vẫn cứ hôn mê như vậy, ai biết được đến khi nào ông ấy mới có thể tỉnh lại đây?
“Đường Nhật Khanh!” Đột nhiên giọng nói trầm ấm của anh cất lên: “Em phải hiểu là trong chuyện này, em cũng là một trong những người bị hại! Em không việc gì phải tự trách mình như vậy!”
Dù anh nói như vậy nhưng trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn còn khúc mắc, không thể nào nghĩ thoáng được.
Đường Nhật Khanh dần dần kiệt sức nên nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô im lặng để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Bùi Danh Chính thấy tình trạng của cô như vậy chỉ biết thở dài rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh lấy điện thoại ra, gọi đi: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe dã ngoại, một tiếng nữa đến trước cổng bệnh viện, tối nay chúng ta sẽ chạy suốt đêm về Hải Thành.”
Thay vì để Đường Nhật Khanh ở lại nơi này, để tâm trạng bị ảnh hưởng, thì đưa cô ấy về Hải Thành tĩnh dưỡng sẽ tốt hơn.
Một tiếng sau, nhân lúc Đường Nhật Khanh đang ngủ, Bùi Danh Chính liền làm thủ tục xuất viện, sau đó chuyển cô từ phòng bệnh sang xe dã ngoại.
Xe chạy suốt đêm để kịp về nên rạng sáng ngày hôm sau cũng về tới Hải Thành.
Đường Nhật Khanh mơ màng tỉnh lại và phát hiện mình đang nằm trên một chiếc xe, đồ bệnh nhân còn chưa kịp thay.
Tiếng anh vang lên bên cạnh: “Em tỉnh rồi à?”
Đường Nhật Khanh ngơ ngác một lúc mới tỉnh táo hoàn toàn, cô thấy mắt Bùi Danh Chính vằn tơ máu, mặt mũi thì bơ phờ, giống như anh đã thức trắng đêm vậy.
Đường Nhật Khanh chậm rãi ngồi dậy, hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Bùi Danh Chính nhẹ nhàng đè hai vai cô xuống: “Em nghỉ thêm chút nữa đi, nửa tiếng nữa là về đến nhà rồi.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ, Bùi Danh Chính đã đưa cô về Hải Thành chỉ trong một đêm.
Cô giật mình, chợt nhớ đến người tài xế vẫn còn nằm trong bệnh viện nên cô nhíu mày, hỏi : “Bác tài xế tỉnh chưa? Còn người nhà của ông ấy nữa, tâm trạng họ đã ổn hơn chưa!”
Thấy một loạt những câu mà cô hỏi đều chẳng liên quan gì đến cô, Bùi Danh Chính liền cau mày, nói: “Bên đó anh sẽ lo, còn hiện tại, chuyện quan trọng nhất là em phải bình tĩnh, nghỉ chơi cho khỏe lại.”