Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Nhật Khanh nghe, gật gật đầu, không nói nữa.

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, thời gian làm việc buổi chiều, Bùi Danh Chính có chuyện ra ngoài, công ty có chuyện cần báo cáo thì báo cáo cho cô, phó giám đốc phòng nhân sự Lưu Hồng gọi điện thoại tới: “Thư ký Đường, giám đốc Bùi có ở trong văn phòng không?”

Lúc Đường Nhật Khanh vừa vào Bùi thị, Lưu Hồng từng dẫn dắt cô, Đường Nhật Khanh luôn có ấn tượng tốt với cô ấy, giờ nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô ấy, cô cũng trở nên căng thẳng: “Chị Hồng, giám đốc Bùi ra ngoài, xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay phòng nhân sự gửi thư từ chức của Trương Trì lên, giám đốc Bùi còn chưa phê chuẩn, nhưng Trương Trì quyết ý muốn đi, bây giờ anh ta đang thu dọn đồ đạc.”

Đường Nhật Khanh nhăn mặt, hít thở sâu: “Chị Hồng, giám đốc Bùi đang định tìm thời gian để nói chuyện với anh ta, chị xem có thể giữ anh ta lại trước không?”

“E là không được, vừa rồi tôi đã đi khuyên rồi, nhưng thái độ anh ta rất kiên quyết…”

Đường Nhật Khanh hết cách.

Bây giờ Bùi Danh Chính đang bàn hợp đồng ở ngoài, nhất thời không thể quay lại, nhưng nếu Trương Trì đi rồi, hạng mục đó của công ty sẽ không có nhân lực chủ chốt, e là sẽ xảy ra vấn đề.

Đường Nhật Khanh nắm chặt ống nghe, mở miệng phân phó: “Chị Hồng, em đi khuyên anh ta, bên chị hãy giữ lại hồ sơ anh ta.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh ngay lập tức đi đến phòng kỹ thuật, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng náo loạn không nhỏ bên trong.

Trong đám người, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang đứng đó thu dọn đồ đạc, người bên cạnh anh một câu tôi một câu khuyên nhủ anh ta, anh ta lại không để ý.

Không còn gì nghi ngờ, anh ta nhất định chính là Trương Trì.

Đường Nhật Khanh đi nhanh về phía trước, người bên cạnh lập tức nhường đường, cô đi đến trước mặt Trương Trì, nhìn anh giơ tay muốn lấy tập tài liệu ở góc bàn, cô liền giơ tay đè xuống.

Trương Trì ngẩng đầu, sắc mặt u ám, lướt bảng tên trước ngực cô một cái, sau đó lập tức hiểu ra: “Không cần nói nữa, tôi đã quyết định rồi.”

Đường Nhật Khanh không hề hoang mang, không nhanh không chậm nói: “Tôi biết, nhưng tôi đến là có vài lời muốn nói với anh rõ ràng, miễn cho sau này nảy sinh tranh chấp.”

Trên đường cô đến, đã suy nghĩ thật kỹ về sự việc, theo lý mà nói, không có lý do rõ ràng, đột nhiên từ chức, hơn nữa thái độ lại quyệt tuyệt như vậy, nhất định có vấn đề trong đó.

Trương Trì nghe cô nói vậy, động tác dừng lại, ngước mắt nhìn cô: “Tiền lương tháng này tôi có thể không cần, còn có vấn đề gì?”

Sắc mặt Đường Nhật Khanh như thường: “Tiền lương tháng này sẽ tính cho anh, nó không là gì đối với Bùi thị, nhưng hôm anh hay quyết ý muốn đi, thì không phải chỉ một tháng lương đơn giản như vậy.”

“Ý gì?” Sắc mặt Trương Trì trầm xuống, nhíu mày.

“Bây giờ phòng kỹ thuật có một hạng mục đang tiến hành, anh là thành viên chủ lực trong đó, hơn nữa còn là tổ trưởng, anh đi rồi, hạng mục như làm thế nào? Tổn thất này anh đền bù?”

Cô nói vậy, sắc mặt Trương Trì trắng bệch, không còn gì để nói, cô lại tiếp tục nói: “Anh đi rồi, lại kéo tất cả nhân viên trong tổ ra làm đệm lưng, đến lúc đó họ sẽ bị trừ lương, trừ thưởng, trách ai? Trương Trì, anh có thể ngồi vị trí tổ trường, không lý nào một chút tinh thần đội nhóm cũng không có.”

Nhân viên bên cạnh nghe, vội vàng gật đầu đồng ý, chốc lát sau, giọng nói chỉ trích, bàn tán vang lên.

Trương Trì đứng ở trung tâm, sắc mặt ngày càng khó coi.

Lát sau, anh ta nắm chặt tay, đem đồ trên bàn cho vào thùng giấy, trực tiếp ôm lên: “Tôi không quan tâm nhiều như vậy, tóm lại hôm nay tôi phải đi.”

Nói rồi, anh ta chen ra khỏi đám người, bước nhanh ra ngoài.

Đường Nhật Khanh nhanh chóng đuổi theo, chặn đường đi của anh ta: “Anh đi thì không sao, nhưng đây không phải cái chợ, muốn đến là đến muốn đi là đi, thủ tục thôi việc còn chưa làm xong, hồ sơ của anh chỉ cần công ty giữ lại, ai còn dám nhận anh?”

“Cô!”Ánh mắt Trương Trì bừng lên lửa giận.

Nhìn phản ứng của anh ta, Đường Nhật Khanh càng kiên tin tưởng vào dự đoán của mình, cô nhìn anh ta chằm chằm, đè thấp giọng: “Không muốn làm to chuyện, thì anh đi với tôi, chúng ta bàn bạc.”

Nói xong, cô trực tiếp đi đến phòng tiếp khách ở bên cạnh, lát sau, Trương Trì đẩy cửa vào.

Đường Nhật Khanh không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Chuyện đến bây giờ, chỉ có hai người chúng ta, anh đừng ngại nói xem là công ty nào đào anh?”

Lúc cô ở Đường thị trước đây, từng thấy bố xử lý nhân viên nhảy việc, vì vậy cũng hiểu.

Trương Trì không có lý do đặc biệt, ngay cả thư từ chức cũng theo mẫu copy trên mạng, hơn nữa lương cũng không cần, quyết tâm hôm nay đi, sau khi cân nhắc, cô có thể đoán được, anh ta muốn nhảy việc.

Chỉ là người đào góc tường thật quá không quang minh chính đại, muốn Trương Trì nhảy việc lúc hạng mục đang tiến hành, đây rõ ràng là cố ý làm khó Bùi thị.

Trương Trì nghe cô hỏi vậy, sắc mặt khó coi: “Không có ai đào tôi, là tự tôi không muốn làm nữa.”

Đường Nhật Khanh thấy anh không thừa nhận, cũng không vội vàng, thoải mái nói: “Nếu không ai đào anh, vậy thì được rồi, bây giờ hạng mục này đang tiến hành, sau khi anh đi, tất cả thiệt hại sẽ do anh chịu, công ty sẽ cho người gửi đơn luật sự cho anh.”

Đường Nhật Khanh nói xong, trực tiếp đi nhanh ra ngoài, Trương Trì sững sờ một chút, thấy Đường Nhật Khanh muốn đi, lập tức không còn tự tin nữa: “Đợi…đợi chút!”

Hạng mục lớn như vậy, không phải anh có thể tùy tiện đảm nhận được, người đó cho anh đãi ngộ, chỉ sợ không đủ đền bù một phần mườ của hàng mục….

“Tôi nói…” Trương Trì dừng lại một chút: “Là…Tập đoàn Tiêu thị…”

Đường Nhật Khanh nghe, nhíu chặt mày, đột nhiên hiểu ra, cô đi về phía trước một bước, nhìn anh ta hỏi: “Tiêu Nhạc Phi?”

Trương Trì do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu.

Cô sớm đã cảm thấy chuyện này không đơn giản, không nghĩ lại có người ra tay sau lưng lại là Tiêu Nhạc Phi, bây giờ Bùi thị đang thù trong giặc ngoài, một mình Bùi Danh Chính không thể ứng phó được, anh ta lại ngay lúc này cho thêm một chân, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Đường Nhật Khanh hồi hồn, nhìn Trương Trì, do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Anh có từng nghĩ kết quả sau khi anh nhảy việc? Anh cảm thấy nhân vật minh mẫn như Tiêu Nhạc Phi sẽ trọng dụng một người phản bội ông chủ sao?”

Tiêu Nhạc Phi đào người, nhất định không phải thật sự nhìn trúng tài hoa của Trương Trì, mà chỉ là vì cố ý thêm một chân gây hỗn loạn Bùi thị, Trương Trì cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể hiểu đạo lý này.

Anh ta đột ngột không còn sức sống, cầu xin nhìn Đường Nhật Khanh: “Vậy…tôi nên làm sao…”

Đường Nhật Khanh hít sâu, do dự giây lát, ngước mắt nhìn Trương Trì: “Anh hẹn gặp mặt anh ta, còn lại giao cho tôi.”

Cô sớm đã hoài nghi Tiêu Nhạc Phi, bao gồm cả những chuyện kỳ quái gặp phải khi tham dự hoạt động từ thiện với Bùi Danh Chính trước đây, cô cảm thấy nó không thoát khỏi có liên quan với Tiêu Nhạc Phi, vừa lúc cô tân dụng cơ hội này, đi tra thật hay giả.

Trương Trì do dự, nhưng nhìn biểu cảm kiên định của Đường Nhật Khanh, cuố cùng gật đầu đồng ý.

Đường Nhật Khanh hít sâu, âm thầm nắm chặt tay, bây giờ Bùi Danh Chính bận rộn như vậy, chút chuyện nhỏ này, cô sẽ đi xử lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK