Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 246: TÌM MỘT NGƯỜI CHĂM SÓC TỐT CHO EM

Hai chữ “không đáng” này tựa như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào trái tim Bùi Duy, anh ta âm thầm nắm chặt tay, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, đáy mắt hiện lên tia giận dữ.

Một lát sau, anh ta cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cắn răng nói: “Được, tôi thật sự muốn nhìn xem tôi có thể bàn chuyện hợp tác lần này hay không!”

Nói xong, anh ta trực tiếp đứng lên, bước nhanh về phía cầu thang, cũng không quay đầu lại.

Dựa vào cái gì mà Bùi Danh Chính đã đàn áp anh ta ngay từ đầu, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta muốn chứng minh cho mọi người thấy, anh ta không hề kém hơn so với Bùi Danh Chính!

Nhìn thấy bóng lưng của Bùi Duy biến mất ở cầu thang, ông Bùi âm thầm thở dài: “Nó vẫn chưa đủ chín chắn.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, cũng không nói gì.

Thời gian không còn sớm, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính nói lời chào với ông Bùi, rồi rời khỏi nhà cũ của nhà họ Bùi.

Lên xe, xe chạy ra đường lớn, Đường Nhật Khanh nhịn không được cảm thán: “Có thể nhìn ra bác đều rất quan tâm tới anh và Bùi Duy.”

“Vậy sao?” Bùi Danh Chính cười lạnh ra tiếng: “Có lẽ chỉ quan tâm đến một mình Bùi Duy thôi?”

Nghe Bùi Danh Chính nói như vậy, Đường Nhật Khanh thở dài, cũng không nói nữa.

Xem ra, giữa Bùi Danh Chính và ông Bùi vẫn tồn tại hiểu lầm và mâu thuẫn, những hiểu lầm này trong khoảng thời gian ngắn cũng không hóa giải được, chỉ có thể từ từ…

Ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh chính thức trở lại làm việc, mà Bùi Danh Chính cũng rất bận rộn, một buổi sáng đã mở hai ba cuộc họp, thảo luận chuyện đối tác hợp tác.

Cùng lúc đó, Đường Nhật Khanh nghe nói Bùi Duy cũng quay về công ty, không cần phải nói, chắc hẳn là những lời ông Bùi nói tối hôm qua kích thích tới anh ta, nên mới quay lại để bắt tay vào chuẩn bị tìm đối tác.

Giữa trưa Bùi Danh Chính phải ra ngoài xã giao, Đường Nhật Khanh ở trong phòng tổng giám đốc, đến giờ ăn, cô vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiểu Trương và Tiểu Lưu.

Tiểu Trương cười với Đường Nhật Khanh rồi qua hỏi: “Chị Nhật Khanh, chị đi ăn cơm sao? Nếu không chúng ta cùng đi đi?”

Đường Nhật Khanh mỉm cười gật đầu: “Được.”

Cô vừa nói xong, sắc mặt Tiểu Lưu đứng bên cạnh có chút do dự nói: “Nhưng, hôm nay chị Nguyệt Như cũng muốn đi với chúng ta…”

Tiểu Trương nói như đương nhiên: “Vậy thì làm sao? Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp trong cùng một bộ phận, có thể cùng nhau đi ăn mà!”

Nhận ra được vẻ mặt khó xử của Tiểu Lưu, Đường Nhật Khanh nhất thời ý thức được cái gì đó, cô vừa muốn thuận miệng tìm cái lấy cớ rời đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Hồ Nguyệt Như sắc mặt lạnh như băng đi ngang qua ba người bọn họ, quét mắt nhìn ba người các cô một cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Tiểu Lưu, lạnh giọng nói: “Các người đi đi.”

Nói xong, cô ta xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại.

Tiểu Lưu vừa áy náy vừa lo lắng: “Chị Nguyệt Như chắc chắn tức giận…”

Tiểu Trương cũng không quan tâm lắm, trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Nhật Khanh, vươn tay kéo cánh tay của Đường Nhật Khanh: “Không sao đâu, chị Nhật Khanh, chúng ta đi, hôm nay em nghe nói nhà ăn nhân viên có thêm một cái cửa sổ mới, chúng ta đi xem đi!”

Đường Nhật Khanh mỉm cười với cô: “Được.”

Tiểu Lưu trong lòng băn khoăn, xoay người đi đến cửa thang máy, đuổi theo Hồ Nguyệt Như: “Chị Nguyệt Như, em đi cùng chị?”

Hồ Nguyệt Như lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Không phải cô muốn đi với Đường Nhật Khanh sao? Còn quan tâm tôi làm gì?”

“Em không có…”

Nhìn thấy cửa thang máy mở ra, Hồ Nguyệt Như không có kiên nhẫn, lạnh lùng liếc cô ta: “Tôi ăn một mình, cô đừng đi theo tôi.”

Nói xong, cô trực tiếp vào thang máy.

Cho dù hôm nay Đường Nhật Khanh không cùng mấy người Tiểu Lưu ăn cơm, cô ta cũng sẽ không cùng bọn họ đến nhà ăn nhân viên, bởi vì cô ta có hẹn…

Đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn nhà họ Bùi, băng qua một con đường, nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc đỗ bên đường, Hồ Nguyệt Như không chút do dự, nhẹ nhàng kéo cửa xe rồi bước lên.

Tiêu Nhạc Phi ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn về phía Hồ Nguyệt Như cười nói: “Bảo bối, hôm nay đợi em mười lăm phút rồi nha!”

“Đừng gọi bậy.” Hồ Nguyệt Như cau mày.

“Anh đâu gọi bậy.” Tiêu Nhạc Phi cười nói, lập tức khởi động xe: “Muốn ăn cái gì? Đồ ăn Trung hay cơm Tây? Món ăn đặc sắc nào đó? Hay ăn lẩu?”

Hồ Nguyệt Như lạnh nhạt nói: “Anh quyết định đi.”

“Được.” Tiêu Nhạc Phi lái xe lên đường chính rồi nói: “Anh biết một nhà hàng Nhật, chắc chắn em sẽ thích nó.

Hai mươi phút sau, bọn họ tới nhà hàng Nhật, theo nhân viên phục vụ trực tiếp đi vào phòng ăn.

Nhà hàng được trang trí rất đẹp mắt, phòng ăn riêng cũng không lớn, nhưng cũng đủ thoải mái, hơn nữa rất kín đáo, rất thích hợp cho việc nói chuyện.

“Gần đây Bùi Danh Chính có hành động gì hay không?” Gọi đồ ăn, Tiêu Nhạc Phi uống một ngụm trà, nhìn Hồ Nguyệt Như phía đối diện rồi chậm rãi hỏi.

“Cái công trình kia của doanh nghiệp nhà nước, gần đây bọn họ đang tìm kiếm đối tác, hơn nữa Bùi Danh Chính và Bùi Duy dường như muốn cạnh tranh với nhau, sáng hôm nay hai người đều mở cuộc họp.”

“Vậy sao?” Đáy mắt Tiêu Nhạc Phi hiện lên một tia nghiền ngẫm, im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Xem ra mẫu thuẫn giữa hai anh em nhà này cũng khá phức tạp!”

Hồ Nguyệt Như tiếp tục nói: “Vẫn luôn rất phức tạp, khoảng thời gian trước hai người còn cãi nhau lớn một trận trong phòng họp, suýt chút nữa là đánh nhau, hình như là bởi vì Đường Nhật Khanh.”

Tiêu Nhạc Phi cười lạnh: “Thú vị…”

Sau một lúc lâu, anh ta đột nhiên giương mắt, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt Như, lạnh giọng hỏi: “Vậy hợp đồng lần này, em có thể lấy được hay không?”

Hồ Nguyệt Như lắc đầu: “E là không thể, xảy ra chuyện Cánh Tiêu Thư về khu đất quanh hồ thành Đông lần trước, bọn họ chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, hơn nữa tôi đã nói với anh rồi, trong văn phòng Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đều lắp đặt camera ẩn, ngay cả vị trí ở đâu tôi cũng không biết, bây giờ mà ra tay chính là chui đầu vào lưới.”

Nghe vậy, Tiêu Nhạc Phi im lặng trong chốc lát, sau đó lại nhàn nhã nói: “Không sao, không vội, dù sao dự án này còn có một khoảng thời gian, đến lúc đó em nghe theo sự chỉ thị của anh là được.”

Trong lúc nói chuyện, đồ ăn dần dần được bưng lên.

Tiêu Nhạc Phi đưa tay, đẩy chiếc đĩa sashimi nhỏ tinh xảo đến trước mặt Hồ Nguyệt Như: “Nếm thử xem, sashimi của nhà hàng này rất ngon.”

Hồ Nguyệt Như cúi đầu, nhìn thoáng qua sashimi trong khay đá, nhíu mày: “Tôi không thích ăn cái này.”

Cô rất ít ăn đồ Nhật, cô vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên ăn sashimi, thật sự không thích.

Tiêu Nhạc Phi lại nhấn mạnh: “Thử một miếng nhỏ thôi, tin tưởng anh.”

Do dự nửa ngày, Hồ Nguyệt Như mới cầm lấy đũa gắp một miếng lên rồi đưa vào miệng.

Thịt cá hơi lành lạnh lại ngọt lập tức kích hoạt vị giác, cẩn thận nhấm nháp, cuối cùng cũng chỉ còn lại vị tươi ngọt quanh quẩn ở đầu lưỡi.

Thật sự rất ngon… So với sashimi cô ta ăn lần đầu tiên ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Tiêu Nhạc Phi cười hỏi: “Không tồi đúng không?”

Hồ Nguyệt Như gật đầu, lại cúi đầu, không hiểu sao cảm thấy trong lòng chua xót.

Thì ra không phải sashimi khó ăn, mà do nguyên liệu rẻ tiền cô ta ăn ngày hôm đó khó ăn, nguyên liệu không đủ tươi mới, một trăm tám mươi nghìn đồng một bữa tiệc buffet, ký ức đó dường như mang theo sự khuất nhục, lập tức xâm nhập trái tim cô ta…

Cô ta không muốn phải sống cuộc sống như vậy nữa, thậm chí một bữa ăn cũng phải tính toán đủ kiểu, do dự nửa ngày.

Thấy Hồ Nguyệt Như cúi đầu mãi không nói gì, Tiêu Nhạc Phi dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.

Anh ta đưa tay ra, cánh tay dài vươn qua chiếc bàn vuông nhỏ, nhẹ nhàng nâng cằm Hồ Nguyệt Như lên, nhìn thẳng vào cô ta rồi nhẹ giọng dò hỏi: “Chưa từng nghĩ đến việc tìm một người chăm sóc tốt cho em sao? Em không cần phải vất vả như vậy.”

Có lẽ bị những lời của anh ta làm tổn thương trái tim, mũi của Hồ Nguyệt Như chua xót, nước mắt trào ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK