CHƯƠNG 163: BỒI THƯỜNG TIỀN VI PHẠM
Bùi Duy đang ngồi trên ghế sô pha bị tiếng vang làm hoảng sợ, anh ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Danh Chính cùng Đường Nhật Khanh ở cửa, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Anh ta nói với bên kia điện thoại, lạnh giọng nói: “Anh bên này có chút việc, sẽ gọi lại cho em sau.”
Sau khi nói xong, anh ta cúp điện thoại, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, như cười mà như không mở miệng: “Anh cả tự mình đến đến chỗ tôi, tôi quả thật là thụ sủng nhược kinh…”
Anh ta một câu còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đã bước tới, nắm lấy cổ áo của anh ta, túm lên khỏi ghế sô pha.
“Bùi Duy, bên nhà xưởng đang loạn một đống, cậu còn có thể nhàn nhã tự tại ở đây!”
Bùi Danh Chính siết chặt nắm tay, giống như có thể đấm Bùi Duy một quyền bất cứ lúc nào.
“Cái gì mà nhà xưởng loạn chứ!” Bùi Duy tránh thoát, lui về phía sau nửa bước, sắc mặt xanh mét.
Bùi Danh Chính âm trầm trừng anh ta: “Xem ra cậu còn chưa biết, hôm nay là ngày giao hàng của đơn hàng công ty khoa học kỹ thuật Lãng Dật, cậu không biết sao?!”
Bùi Duy đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại, anh ta vội đi đến trước bàn làm việc, ở trong một đống văn kiện lục lọi ra đơn hàng của công ty khoa học kỹ thuật Lãng Dật, khi nhìn đến ngày hẹn cuối cùng, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Anh ta vội cầm lấy điện thoại trên bàn ấn dãy số: “Alo? Hàng hóa ngày hôm nay còn chưa giao sao? Có chuyện gì vậy!”
Sau khi hỏi xong, xác định hàng hóa quả thật không thể giao trong thời gian quy định, sắc mặt Bùi Duy càng khó coi, anh ta lại cầm điện thoại ấn một dãy số.
Bùi Danh Chính bước tới, không thèm giải thích mà đè điện thoại của anh ta, trầm giọng hỏi lại: “Bây giờ cậu lại gọi cho tổng giám đốc Vương thì có ích lợi gì? Trợ lý của ông ấy đã gọi điện đến chỗ tôi rồi!”
Bùi Duy sửng sốt, lui về phía sau nửa bước, trực tiếp ngã ngồi lên ghế.
Hiện giờ bọn họ không giao hàng đúng hạn, căn cứ theo điều khoản ghi trên hợp đồng, bọn họ phải đồng ý với cách giải quyết của bên kia. Nếu cuộc đàm phán không thuận lợi, bọn họ sẽ phải bồi thường cho đối phương tiền vi phạm hợp đồng, mà những linh kiện đã sản xuất ra, cũng hoàn toàn bị hủy trong tay của bọn họ.
“Bùi Duy, tôi đã sớm cảnh cáo cậu, cậu tiếp nhận hạng mục cũng phải lượng sức mà làm! Đơn hàng này, từ đầu đến cuối tôi đều không đồng ý, là tự cậu khăng khăng muốn tiếp nhận nó, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cậu tự nghĩ cách giải thích với ba đi!”
Bùi Danh Chính lạnh giọng bỏ lại những lời này, trực tiếp xoay người nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.
Đường Nhật Khanh đuổi kịp bước chân của anh, nửa câu cũng không dám nói, cô chưa từng thấy bộ dáng Bùi Danh Chính tức giận như vậy.
Thẳng đến khi đi đến cửa thang máy, cô mới cố lấy dũng khí thử thăm dò mở miệng: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bùi Danh Chính cau mày, anh trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Hạng mục này xảy vấn đề, tổn thất vẫn là Bùi thị, tôi cũng không thể bỏ mặc.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, nhẹ giọng nói: “Việc nhà xưởng không thể giao hàng chúng ta cũng không còn biện pháp nào, hiện tại chỉ có thể gặp tổng giám đốc Vương trước, nói không chừng còn có thể thương lượng.”
Bùi Danh Chính tán thành nhìn về phía cô, nhẹ giọng mở miệng: “Ừm, chúng ta đi.”
Sau nửa giờ, bọn họ đến nhà hàng đã hẹn với tổng giám đốc Vương của công ty khoa học kỹ thuật Lãng Dật, đi theo nhân viên phục vụ tới trước cửa gian phòng, bọn họ đi vào, nhìn thấy Vương Côn sắc mặt không tốt ngồi ở đó.
“Tổng giám đốc Vương, rất xin lỗi lần này bởi vì sai lầm của chúng tôi mang đến cho ngài phiền toái, tôi tới đây để cùng ngài thương lượng cách giải quyết vấn đề.”
Vương Côn nhíu mày: “Cách giải quyết vấn đề? Tổng giám đốc Bùi, cậu hẳn là biết, ngay từ lúc ban đầu tôi đã nói qua, đầu tháng này chúng tôi sẽ tổ chức sự kiện, thời gian khẩn cấp, không thể chậm trễ!”
Bùi Danh Chính kiên nhẫn đưa ra cách giải quyết vấn đề: “Việc này tôi biết, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, hai bên chúng ta đều không muốn nhìn thấy, bên chúng tôi sẽ giao trước một phần, số còn lại tôi sẽ để nhà xưởng đẩy nhanh tốc độ, tổn thất còn lại và bồi thường chúng ta sẽ bàn bạc lại kỹ hơn.”
Bây giờ đây là sai lầm của Bùi thị, bọn họ không thể không thể hiện thành ý, cố gắng khắc phục.
Nhưng dường như Vương Côn không muốn đồng ý: “Tổng giám đốc Bùi, vốn là tôi muốn cho thêm phó tổng giám đốc Bùi một chút thời gian, bây giờ hàng vẫn không thể giao, làm trì hoãn kế hoạch của tôi, xin lỗi, đề nghị của các cậu, tôi không chấp nhận.”
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, dừng vài giây, mới mở miệng hỏi: “Vậy tổng giám đốc Vương muốn giải quyết như thế nào?”
Vương Côn nâng tay, bưng lên chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch: “Nếu đã là sai lầm đơn phương từ phía các cậu, chúng ta cứ làm theo hợp đồng, hợp tác giữa chúng ta sẽ chấm dứt, Bùi thị bồi thường tiền vi phạm.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe, lập tức khẩn trương: “Tổng giám đốc Vương, sự cố lần này quả thật là sai lầm của chúng tôi, nhưng dù thế nào chúng ta cũng đã hợp tác vài lần với tư cách là đối tác, làm như vậy có phải rất không hợp tình người hay không?”
Vương Côn nghe cô nói như vậy, nhịn không được hừ lạnh ra tiếng: “Trong giới kinh doanh đâu có cái gì gọi là tình người! Chính các người phạm lỗi, không tự mình gánh vác còn muốn ai gánh vác?”
Ông ta nói xong, trực tiếp đứng dậy: “Trong vòng ba ngày cho tôi câu trả lời thuyết phục, nếu không chúng tôi sẽ theo trình tự pháp luật mà tiến hành!”
Ông ta nói xong, mang theo trợ lý của mình trực tiếp rời khỏi gian phòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, gian phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính, trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Đường Nhật Khanh ngước mắt, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Bùi Danh Chính, cô nhịn không được mở miệng khuyên bảo: “Tổng giám đốc Bùi, tôi đi tìm tổng giám đốc Vương nói chuyện lại, nói không chừng ông ấy sẽ thả ra…”
“Sẽ không đâu.” Bùi Danh Chính giương mắt nhìn về phía cô, ánh mắt nghiêm túc: “Ông ta đã hạ quyết tâm, sai lầm của chúng ta sẽ do chúng ta tự mình gánh vác.”
Nói xong, anh đứng dậy, nhẹ giọng mở miệng: “Đi thôi.”
Đường Nhật Khanh đành phải gật đầu, đứng dậy đuổi theo anh.
Bọn họ một trước một sau, vừa bước ra cửa gian phòng, từ xa đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bước trên hành lang nghênh diện đi tới.
Là Bùi Duy cùng Chương Tú Tú.
Chương Tú Tú đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo một cặp kính râm lớn, mặt cũng bị che khuất hơn phân nửa, cách ăn mặc của cô ta điệu thấp, một bộ dáng người phụ nữ nhỏ tựa vào trên người Bùi Duy.
Bùi Duy tiến lên phía trước, trầm giọng hỏi: “Tổng giám đốc Vương, ông ta nói như thế nào.”
Bùi Danh Chính lạnh giọng mở miệng: “Dựa theo điều khoản hợp đồng mà làm.”
Bùi Duy nghe thấy câu đó, nhịn không được nhíu mày mắng một câu: “Vương Côn cháu trai mày! Sẽ không vì muốn lấy tiền vi phạm hợp đồng của chúng ta chứ!”
Bùi Danh Chính liếc anh ta một cái, lạnh giọng hỏi lại: “Chuyện mà cậu tự mình làm sai, còn thoái thác cho người khác.”
Anh nói xong, quay sang nhìn Đường Nhật Khanh ở bên kia: “Chúng ta đi.”
Bùi Duy nghe anh nói như vậy, nhất thời tràn ngập tức giận, anh ta tiến đến, đuổi theo anh lạnh giọng hỏi lại: “Bùi Danh Chính, theo như lời anh nói, chuyện lần này lại chỉ trách một mình tôi thôi sao?”
Bùi Danh Chính bước chân dừng lại một chút, ánh mắt hung ác trừng anh ta: “Vậy ý của cậu là muốn trách tôi?”
Bùi Duy bình tĩnh nhìn anh, lạnh giọng mở miệng: “Mấy ngày nay tôi không ở công ty, hạng mục dưới tay tôi đều ở chỗ anh.”
Đường Nhật Khanh nghe Bùi Duy nói như vậy, không khỏi tức giận, vốn dĩ đơn hàng này là anh ta tự mình tiếp nhận, nghe ý của anh ta bây giờ, là muốn chối bỏ trách nhiệm đổ cho Bùi Danh Chính sao?
Cô bước về phía trước, đang muốn thay Bùi Danh Chính biện giải, đột nhiên thấy một bóng người chợt lóe ngay bên cạnh, hung hăng đụng vào cô.
Cô cuống quít đỡ lấy bức tường bên cạnh, lúc này mới không bị ngã sấp xuống, chờ cô phản ứng lại, nhìn sang bên kia thì thấy Chương Tú Tú lại đang cúi người ôm bụng.
Chương Tú Tú hung hăng trừng mắt với cô, sau đó nhìn về phía Bùi Duy, ủy khuất kêu tên của anh ta: “Bùi Duy…”
Bùi Duy nghe thấy tiếng, xoay người lại, nhìn thấy bộ dạng đó của cô ta, nhướng mày, vội vàng ôm cô vào trong ngực: “Có chuyện gì vậy?”
Chương Tú Tú ai oán nhìn thoáng qua Đường Nhật Khanh: “Cô ta… Vừa rồi cô ta đẩy em.”