CHƯƠNG 328: BÓC VẾT SẸO RA VÀ RẮC MUỐI
Nghi lễ hoả táng đều là một đòn trí mạng cuối cùng đối với tất cả những người đau khổ khi mất đi người thân, khi nhìn thấy người từng ở bên cạnh mình hóa thành một nắm tro bụi, tâm trạng này đúng là tuyệt vọng mà lại thực tế.
Đường Nhật Khanh chính là như vậy. Sau khi trơ mắt nhìn tất cả những điều này, cô cuối cùng đã tiếp nhận sự thật.
Từ khi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tự tay chôn cất cho ba, cúng bảy ngày xong thì cũng hết gần nửa tháng, Đường Nhật Khanh gầy mất hơn mười cân. Dáng người cô vốn đã gầy, bây giờ càng thêm yếu ớt không chịu nổi gió, cằm nhọn gần như muốn rơi ra.
Bùi Danh Chính vô cùng đau lòng khi nhìn thấy người phụ nữ bây giờ mỏng như cánh ve, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, người quật cường như Đường Nhật Khanh sẽ phải tự mình bước qua khó khăn này, người khác có khuyên cũng vô dụng.
Nhưng cho dù đau lòng khổ sở, tình trạng của Đường Nhật Khanh vẫn dần dần trở nên tốt hơn. Chờ sau khi thực hiện hết cả bước cần thiết, cô cuối cùng đã bắt đầu cố gắng ăn cơm, chỉ có điều hơi ít nói.
“Cô Đường, hôm nay tôi nấu món ăn tôm bóc vỏ hầm trứng mà cô thích đấy, nó đủ chất dinh dưỡng lại tăng cường sức khỏe. Còn có món cơm trộn hải sản này là do tôi vừa học được, cô nếm thử xem thế nào.”
Thím Trương thay đổi cách nấu ăn cho Đường Nhật Khanh, không cần nói cũng biết bà tốn công sức thế nào để cho cô có thể ăn thêm ít cơm, trong lòng Đường Nhật Khanh cũng hiểu rất rõ.
Đường Nhật Khanh cầm lấy cái thìa xúc một muôi cơm trộn đút vào trong miệng, môi hơi cong lên, cười nói với thím Trương: “Ăn ngon, tôi rất thích.”
Thím Trương thấy phản ứng của Đường Nhật Khanh không tệ thì vui mừng như muốn nở hoa, vội vàng nói: “Cô thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!”
Bùi Danh Chính ngồi đối diện thấy tâm tình Đường Nhật Khanh dường như không tệ thì tâm trạng cũng khá hơn. Anh nhướng mày, khẽ cười nói: “Ăn cơm xong, anh dẫn em đi dạo một lát. Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, anh muốn dẫn em đi mua ít đồ.”
Đường Nhật Khanh khẽ nhắc nhở: “Hôm nay là ngày làm việc.”
“Không sao, gần đây công ty không bận.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì đột nhiên đặt cái thìa trong tay xuống bàn, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn: “Sao em nghe Vãn Vãn nói sắp cuối năm, công ty từ trên xuống dưới đều đặc biệt bận rộn?”
Bùi Danh Chính bị người vạch trần ngay tại chỗ lại cong môi cười: “Anh không muốn để cho em phải lo lắng, em ở nhà rất tốt.”
Đường Nhật Khanh chờ anh nói xong nói thẳng: “Em muốn đi làm.”
Bùi Danh Chính hơi sửng sốt: “Sao em lại đột nhiên muốn đi làm thế?”
“Em ở nhà chẳng có gì làm, bây giờ chuyện nên làm đã làm xong, em cũng nên quay về công ty.”
Bùi Danh Chính thấy thái độ của người phụ nữ kiên quyết cũng không giống như đang nói đùa, anh im lặng một lát mới nói: “Em thật sự muốn trở về à?”
Mấy ngày trước đây thấy tinh thần của Đường Nhật Khanh luôn sa sút, trong lòng Bùi Danh Chính cũng không vui theo. Triệu Đình Phong đã đề nghị anh còn không bằng tìm chút việc cho Đường Nhật Khanh làm, để cho cô bận rộn cũng dần dần chuyển trọng tâm chú ý.
Cách này không phải là không có hiệu quả, nhưng anh có suy nghĩ của mình. Công ty người đông lắm kẻ gièm pha, cộng thêm khoảng thời gian trước vừa gây sức ép, gần như ai nấy đều biết chuyện này. Anh sợ đến lúc đó Đường Nhật Khanh nghe được những lời đồn nhảm sẽ càng thương tâm hơn.
Nhưng hôm nay, nếu bản thân cô kiên trì muốn trở lại, không bằng theo ý của cô đi.
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Ừ, em cũng không thể cứ ở trong nhà mãi được.”
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên trầm xuống: “Anh có thể đồng ý với em nhưng anh có yêu cầu.”
Đường Nhật Khanh thấy vẻ mặt người đàn ông đột nhiên nghiêm túc lại vô thức hơi hoảng hốt: “Yêu cầu gì vậy?”
Bùi Danh Chính giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng trẻo gõ xuống mặt bàn trước mặt cô: “Em ăn hết những thứ này đi.”
Đường Nhật Khanh cúi đầu liếc nhìn đĩa cơm trộn còn lại hơn nửa, cảm thấy hơi khó.
Bùi Danh Chính ngồi đối diện nhướng mày: “Lẽ nào thím Trương nấu không thể ăn được à? Nếu không anh gọi thím ấy tới để em cho chút ý kiến.”
“Anh!” Đường Nhật Khanh biết quá rõ là anh đang cố ý ép cô: “Anh không cần gọi! Em ăn là được rồi chứ gì!”
Mấy ngày qua thím Trương chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ khiến cô rất cảm động. Nếu lại nói với thím Trương là cơm này không thể ăn được, chỉ sợ sẽ tổn thương thím ấy.
Đường Nhật Khanh cầm lấy cái thìa và cúi đầu bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Trên mặt Bùi Danh Chính cuối cùng mới có chút tươi cười. Nếu cứ theo cách này, có lẽ chẳng bao lâu nữa cân nặng của Đường Nhật Khanh sẽ trở lại như trước.
Đau xót cô đã đi qua, phần còn lại để anh đi cùng cô.
Đường Nhật Khanh được trở lại công ty như ý muốn thì chẳng khác nào đổi thành một người khác, cô nghiêm túc hơn trước rất nhiều, chỉ có điều vẫn chịu trách nhiệm với công việc đến cùng.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, nửa tháng không làm việc, khi quay lại làm vẫn cần có thời gian thích ứng.
Sau khi tiếp nhận một phần công việc của văn phòng Tổng giám đốc, hiệu suất làm việc của Đường Nhật Khanh chậm hơn so với trước rất nhiều, chỉ có thể trông cậy vào tăng ca để đuổi kịp tiến độ.
“Chị Nhật Khanh, gần đây công ty của chúng ta đang đàm phán với Hưng Hoằng về thủ tục hợp tác cuối năm, đây là sản phẩm và báo giá do phòng Thị Trường cung cấp cùng với sắp xếp lịch trình chi tiết của bên nhà xưởng, tất cả đều ở trong này. Chị cần phải xét duyệt qua, sau đó sao chép một phần gửi thư điện tử cho công ty của đối phương. Kể cả những cái này cũng phải gửi qua.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu và cong môi cười với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, cô làm việc càng ngày càng thành thạo đấy, làm rất tốt.”
Tiểu Trương xấu hổ mỉm cười: “Em vẫn kém xa chị Nhật Khanh, em đi làm việc trước đây, có chuyện gì chị cứ gọi em.”
“Được.” Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu, tiện tay đặt những tài liệu do Tiểu Trương đưa tới lên trên tài liệu chờ xử lý bên cạnh, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.
Vội vàng suốt một ngày, đến sáng hôm sau cô mới xử lý xong những việc cần gấp trong tay.
Đường Nhật Khanh chuyển văn bản điện tử bản gốc vào trong USB, đang muốn đưa tài liệu liên quan tới Hưng Hoằng đã được xét duyệt qua cho Bùi Danh Chính để anh xem qua. Nào ngờ cô đẩy cửa ra mới phát hiện anh không ở đây.
Tiểu Trương đi ngang qua thấy Đường Nhật Khanh, vội vàng đi tới khẽ nhắc nhở: “Chị Nhật Khanh, buổi sáng Tổng giám đốc Bùi đã đi rồi, anh ấy có bữa tiệc xã giao.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe cô ấy nói vậy mới nhớ ra trên bảng lịch trình của Bùi Danh Chính hôm nay quả thật có sắp xếp, là cô quên mất.
Đường Nhật Khanh dừng lại một lát mới nói: “Vậy tới buổi chiều tôi sẽ tìm anh ấy sau.”
Tiểu Trương đi tới, mỉm cười kéo cánh tya Đường Nhật Khanh khẽ nói: “Vậy chị Nhật Khanh, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, giờ đã trưa rồi.”
Nghe cô ta nhắc nhở như thế, Đường Nhật Khanh lại thật sự thấy đói, cô khẽ gật đầu: “Được, chúng ta cùng tới nhà ăn đi.”
Hai người cùng đến nhà ăn. Bọn họ tới đúng giờ cơm, trong nhà ăn kẻ đến người đi, thậm chí không tìm được một chỗ trống. Đường Nhật Khanh và Tiểu Trương lấy cơm xong, hai người đi từ đầu này tới đầu kia vẫn không tìm được chỗ ngồi trống nào.
Đột nhiên Tiểu Trương thấy bàn của Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu có chỗ trống thì lập tức vui mừng: “Chị Nhật Khanh, chúng ta tới đó ngồi đi!”
Nhà ăn đều là bàn bốn người, hai người Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu chiếm hai ghế, vừa vặn để trống hai ghế.
Đường Nhật Khanh nhìn xung quanh thấy thật sự không tìm được bàn nào trống, đành phải đuổi theo Tiểu Trương đi tới trước bàn đó.
Hồ Nguyệt Như ngước mắt liếc nhìn Đường Nhật Khanh một lượt, trong mắt ngầm có ý cười lạnh nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi ngồi xuống, Tiểu Trương nói chuyện sơ qua với Tiểu Lưu mấy câu, Đường Nhật Khanh lại cúi đầu ăn cơm, cả quá trình đều không giao lưu.
Hồ Nguyệt Như thấy Đường Nhật Khanh như vậy thì trong lòng càng thêm khó chịu. Sau khi ăn vài miếng cơm, cô ta trợn trừng mắt nhìn Tiểu Lưu bên cạnh nói: “Có vài người mới tới ngày đầu tiên đã đen mặt, lại giống như trong nhà có người chết vậy.”
Cô ta còn chưa nói dứt lời, Đường Nhật Khanh đang gắp rau chợt dừng tay. Tiểu Trương và Tiểu Lưu bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người một khác.
Cả công ty từ trên xuống dưới có ai mà không biết ba của Đường Nhật Khanh mới qua đời, bây giờ Hồ Nguyệt Như nói ở trước mặt cô như vậy, không phải rõ ràng là bóc vết sẹo của cô ra và rắc muối sao?