CHƯƠNG 277: THÂN LÀ BẠN TRAI, ANH KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH
Hai người vừa mới vừa thấy mặt, liền dậy lên mùi thuốc súng.
Đường Nhật Khanh đang do dự xem có nên mở miệng khuyên một câu hay không, ai ngờ Lục Nghiêu đã cong môi cười cười: “Làm sao lại như vậy được? Tôi đương nhiên là hoan nghênh Tổng giám đốc Bùi, không tiếp đón từ xa được mong anh đừng trách.”
Bùi Danh Chính nhíu mày, vươn tay quàng lên vai Đường Nhật Khanh, sải rộng bước chân trực tiếp đi vào trong.
Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô còn chưa bao giờ thấy dáng vẻ toàn thân có gai này của Bùi Danh Chính, cho dù là gặp mặt Bùi Duy hay là Tiêu Nhạc Phi anh cũng chưa từng giống như thế này.
Vừa vào trong phòng riêng liền có không ít người tiến lên chào hỏi với bọn họ, thật vất vả mới đến được một nơi hẻo lánh yên tĩnh, Đường Nhật Khanh rốt cục không nhịn được mở miệng: “Giữa em và đàn anh Lục thật sự không có gì, sao hai người các anh vừa thấy mặt liền giống như là muốn đánh nhau vậy?”
“Người khác mơ ước bạn gái của anh, em nói anh phải không được để ý sao?”
Nói xong, anh đưa tay nhẹ nhàng véo mặt Đường Nhật Khanh một cái.
Đường Nhật Khanh lập tức nhíu mày, vừa bực mình vừa buồn cười, mở miệng nói: “Dáng vẻ bây giờ của anh giống như là một đứa trẻ, rất ngây thơ!”
“Thật sao?” Bùi Danh Chính không những không giận mà còn cười, hơi cúi đầu xuống dịch gần vể phía cô, tại bên tai cô nhỏ giọng nói: “Thế nhưng vào lúc buổi tối, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ nói qua anh giống đứa trẻ. . .”
Giọng nói ý vị thâm trường của anh đương nhiên Đường Nhật Khanh nghe được rõ ràng, gương mặt cô không khỏi giống như bị phỏng, đưa tay đánh anh một cái rồi sau đó xoay người đi qua một bên, không để ý tới anh nữa.
Đồ ăn vừa được lên đủ, bữa tiệc liền chính thức bắt đầu, loại trường hợp chúc mừng như thế này tất nhiên không tránh được phải uống rượu, Đường Nhật Khanh còn chưa kịp ăn mấy miếng đồ ăn liền có người tới mời rượu cô.
“Thư ký Đường, mấy ngày nay mọi người đã vất vả cùng nhau cố gắng, sự nỗ lực của cô chúng tôi đều nhìn thấy rõ, cô không chỉ đối xử tốt với các thành viên của bất động sản Lâm Dụ chúng tôi hơn nữa còn rất chiếu cố tâm tình của chúng tôi, cho nên chén đầu tiên này tôi muốn mời cô.”
Đường Nhật Khanh không tiện từ chối, lúc đang muốn cầm lấy ly rượu vang lên thì đột nhiên phát hiện đáy mắt Bùi Danh Chính hiện ra lãnh ý, động tác của cô cũng dừng một chút, ngược lại cầm lấy một ly nước chanh bên cạnh lên, hướng về phía mọi người cười một cái: “Tôi không quá biết uống rượu cho nên hôm nay liền lấy nước chanh thay rượu đáp lễ mọi người.”
Qua ba lần rượu, bầu không khí trong bữa tiệc cũng liền trở nên hòa hợp náo nhiệt lên, mọi người nhao nhao uống rượu nói chuyện phiếm, cũng không có nhiều quy tắc trói buộc như vậy nên ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm vui sướng.
“Khanh Khanh.”
Sau lưng Đường Nhật Khanh đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Nghiêu đang đứng sau lưng cô: “Đàn anh.”
Lục Nghiêu cười cười: “Vừa rồi thấy em rất bận bịu nên không muốn tới quấy rầy em, bây giờ thấy em rảnh tôi cũng tới mời em một chén, mấy hôm nay em đã vất vả rồi.”
“Đàn anh thật sự là quá khách sáo rồi.” Đường Nhật Khanh bưng nước chanh lên đụng chén cùng với anh ta.
Uống xong một chén, Lục Nghiêu lại quay người đi mời rượu những người khác, đột nhiên bên cạnh nhảy ra một người nhân viên trong tổ, cả khuôn mặt của anh ta đều đã đỏ bừng hiển nhiên là dó uống quá nhiều, anh ta nhìn Lục Nghiêu va Đường Nhật Khanh, không nhịn được ha ha cười vài tiếng: “Tổng giám đốc Lục, không phải anh còn mua quà cho thư ký Đường sao? Sao lại không thấy anh lấy ra?”
Anh ta nói câu này thanh âm không cao không thấp nhưng lại đủ để cho những người chung quanh đều nghe được rõ ràng, mấy người vốn là đang ở một bên uống rượu nói chuyện trời đất cũng đều dừng động tác lại, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Bùi Danh Chính cũng đang ở một bên khác nói chuyện trời đất cùng người khác cũng đều giương mắt nhìn về phía bọn họ.
Bầu không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ, ai cũng biết Đường Nhật Khanh là bạn gái của Bùi Danh Chính, bây giờ người nhân viên cùng tổ kia uống say lại nói một câu như vậy, còn là ngay trước mặt Bùi Danh Chính, đây không phải rõ ràng đang đánh vào mặt anh sao?
Mấy nhân viên bên cạnh coi như vẫn còn tỉnh táo liền vội vàng đưa tay kéo cái tên uống say kia lại, trách cứ: “Cậu xem lại cậu một chút đi, uống say đến mức nói mê sảng rồi, đừng ở đây làm chuyện mất mặt nữa, tôi dẫn cậu đi rửa mặt một cái!”
Người say kia không nhận rõ tình hình vẫn không quên biện giải cho mình: “Tôi mới không có nói bậy. . . Buổi trưa hôm nay tôi và Tổng giám đốc cùng nhau đi chọn, chính miệng anh ấy nói với tôi là muốn tặng cho thư ký Đường mà!”
Lần này giọng nói của anh ta càng lớn hơn, khiến cho tất cả người trong phòng đều nhìn về phía Lục Nghiêu và Đường Nhật Khanh, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần ý vị suy đoán không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Bùi Danh Chính nhíu mày, trực tiếp cất bước đi lên phía trước, thấy Lục Nghiêu cũng đang nhíu mày liền lạnh lùng nói: “Nếu Tổng giám đốc Lục đã mua quà rồi thì vì sao lại không lấy ra cho mọi người cùng xem?”
Lục Nghiêu hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên người Đường Nhật Khanh, sau đó anh ta chậm rãi lấy ra một cái cái hộp nhỏ từ trong túi, đưa tới: “Tôi nhớ là sắp đến sinh nhật của em cho nên tiện đi mua đồ liền mua một phần, tặng trước cho em.”
Đường Nhật Khanh do dự một chút sau đó vươn tay ra chậm rãi nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn đàn anh.”
Bùi Danh Chính đứng ở một bên sắc mặt âm trầm khó coi nhưng lại không nói ra lời.
Lục Nghiêu nhìn lướt qua đám người, lạnh nhạt lên tiếng nói: “Mọi người tiếp tục uống đi, tôi còn có việc nên đi trước một chút.”
Nói xong, anh ta liền sải rộng bước chân trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Bầu không khí trong phòng có chút quái dị, Bùi Danh Chính đang đứng tại chỗ mắt thấy thân ảnh Lục Nghiêu sắp biến mất ở cửa ra vào, anh đột nhiên cất bước đi theo.
Đường Nhật Khanh giật mình trong lòng, vội vàng vươn tay giữ chặt anh: “Anh muốn làm gì?”
Cô rất rõ ràng, hai người Bùi Danh Chính và Lục Nghiêu vốn là nhìn đối phương không vừa mắt, nếu là bởi vì một món quà này mà quan hệ càng thêm căng thẳng thì đối với chuyện hợp tác không có nửa phần chỗ tốt.
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn tìm anh ta nói mấy câu, em yên tâm.”
Nghe anh nói như vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Danh Chính ra khỏi phòng bao đi xuyên qua hành lang, lúc đi đến góc rẽ lại phát hiện ra Lục Nghiêu đang đứng ở nơi đó, giống như là đang chờ anh.
“Chờ tôi sao?” Bùi Danh Chính dừng bước chân lại.
“Ừm.” Mặt Lục Nghiêu không chút thay đổi nói: “Tôi đoán được anh sẽ đi theo tới đây, nhưng chuyện này tôi cũng không có cái gì muốn giải thích, một món quà sinh nhật mà thôi, cho dù là bàn bè bình thường cũng là nên làm, không cần thiết phải quá để ý.”
Bùi Danh Chính khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng không phải đến tìm anh vì món quà kia, tôi tới đây là muốn khuyên anh nên thu lại phần tâm tư kia của anh đổi với cô ấy.”
Nghe vậy, Lục Nghiêu nhíu mày lại, dừng lại nửa ngày mới hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói là không thì sao?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, trên người tản mát ra một trận lãnh ý, anh tiến lên nửa bước, hai con ngươi nhìn chằm chằm Lục Nghiêu: “Nói như vậy anh là muốn công khai cạnh tranh với tôi à?”
Lục Nghiêu gằn từng chữ: “Tôi thừa nhận tôi thích Khanh Khanh nhưng tôi cũng hi vọng thấy cô ấy được hạnh phúc, nếu anh có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy thì tôi không có ý kiến, nhưng nếu như anh không thể thì tôi sẽ không chút do dự mà hành động.”
Anh ta vừa dứt lời, Bùi Danh Chính cũng cảm thấy toàn thân trên dưới mỗi một cái tế bào của mình đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, anh nắm chặt nắm đấm, lại càng cảm thấy Lục Nghiêu không vừa mắt.
Nhìn thấy sự tức giận ở đáy mắt Bùi Danh Chính, Lục Nghiêu dường như một chút cũng không kinh ngạc, anh ta giống như là muốn cố ý khiêu khích để anh tức giận tiếp tục nói: “Nếu như anh thật sự quan tâm tới cô ấy thì tối thiểu phải nhớ rõ được sinh nhật của cô ấy, sở thích của cô ấy, nói thật, anh bây giờ thân là bạn trai của cô ấy nhưng vẫn còn chưa đủ tư cách.”
Câu nói sau cùng kia giống như một mồi lửa trực tiếp đem lửa giận của Bùi Danh Chính thổi bùng lên, anh cất bước tiến lên không chút do dự vươn tay nắm chặt cổ áo Lục Nghiêu: “Anh nói cái gì!”
Ở bên Đường Nhật Khanh đã lâu như vậy, anh tự nhận là mình hiểu cô khá rõ, biết được sở thích của cô, thế nhưng khi trải qua lời nói của Lục Nghiêu thì anh lại giống như không hề biết cái gì hết vậy!
Lục Nghiêu mắt cũng không thèm chớp, cười lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy, anh thân là bạn trai của Khanh Khanh nhưng anh vẫn chưa đủ tư cách.”
Bùi Danh Chính tức giận xông lên đầu liền giơ nắm đấm lên muốn nện xuống, đột nhiên, một giọng nữ truyền đến từ phía sau lưng: “Bùi Danh Chính! Dừng tay lại!”