CHƯƠNG 124: GIẢ MÙ SA MƯA
Bùi Danh Chính khẽ cười, cùng Đường Nhật Khanh tiến vào trại trẻ mồ côi.
Trong sân rất náo nhiệt, có không ít người đến, đều là người trong giới kinh doanh, khi bọn họ nhìn thấy Bùi Danh Chính, đều chủ động chào hỏi với anh. Hình như mấy đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi có chút sợ người lạ, từng cái đầu nhỏ đều lấp ló ở cửa, ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn ra bên ngoài, thần sắc rất rụt rè.
Đường Nhật Khanh nhìn một hàng mấy cái đầu nhỏ ở cửa, trái tim cũng nhũn ra, nhìn thấy Bùi Danh Chính nói chuyện với mấy người khác, cô quay người tìm kiếm bóng dáng Tăng Hoàng: “Cậu có thể lấy giúp tôi hộp điểm tâm nhỏ mà thím Trương chuẩn bị đang cất ở sau xe không?”
Tăng Hoàng lập tức đáp ứng, xoay người rời đi, không bao lâu anh đã trở lại cùng mấy cái túi lớn trên tay.
Để tiện chia ra cho bọn nhỏ ăn, thím Trương đã sử dụng mấy hộp giấy nhỏ, như vậy chỉ cần phân chia cho mấy đứa nhỏ là được rồi.
Đường Nhật Khanh nhận lấy cái túi, chủ động đi về phía cửa, vẫy vẫy tay với đám nhóc.
Bọn trẻ đều tò mò nhìn cô nhưng cũng không dám bước ra, Đường Nhật Khanh cười cười cất bước tiến lên, lấy ra cái hộp nhỏ từ trong túi, chủ động đưa qua.
Một đứa trẻ do dự vươn tay ra nhận lấy, vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong là bánh bích quy nhỏ, lập tức nở nụ cười với Đường Nhật Khanh, khẽ nói: “Cảm ơn chị ạ.”
Trái tim Đường Nhật Khanh cảm thấy ấm lên, tiếp tục đưa bánh cho mấy đứa nhỏ. Tần Hồng đang đứng ở không xa nhìn thấy được, vội vàng đi đến phía trước, cười nói: “Cô Đường thật có tâm, còn chuẩn bị điểm tâm cho mấy đứa nhỏ.”
Đường Nhật Khanh cười trả lời: “Là tâm ý của một dì ở trong nhà, dì ấy đặc biệt chuẩn bị, tôi chỉ mang đến chia cho mấy đứa nhỏ mà thôi.”
Đường Nhật Khanh và Tần Hồng nói chuyện với nhau rất nhiều, sau khi hai người cùng nhau chia bánh cho trẻ em, vừa quay đầu liền nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng ở không xa đang nhìn chằm chằm cô.
Người đàn ông bên cạnh cũng đang nói chuyện với anh, trông có vẻ như anh đang nghe, nhưng ánh mắt của anh cứ hướng về phía cô. Nhìn thấy cô ở bên đó, anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
Không ngờ rằng cô vừa gặp mấy đứa nhỏ, giống như biến thành một người khác, cả người đều tỏa ra hơi thở mềm mại dịu dàng, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn nhìn cô, muốn đến gần cô.
Đường Nhật Khanh hoàn toàn không biết những suy nghĩ này của Bùi Danh Chính, cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé đang nắm chặt hộp bánh bích quy, không mở ra ăn giống như mấy đứa trẻ khác, mà lại trừng to đôi mắt tròn tròn nhìn cô.
Trong lòng Đường Nhật Khanh mềm nhũn, cất bước đi lên mở miệng chào hỏi: “Chào cô bé đáng yêu, em tên gì, sao em không ăn đi?”
Cô bé chỉ nhìn cô không nói lời nào, đôi mắt của cô bé sáng lên, con ngươi to như trái nho đen tròn. Đường Nhật Khanh muốn hỏi thêm một câu khác, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói bén nhọn khinh thường.
“Giả mù sa mưa!”
Động tác của Đường Nhật Khanh dừng lại, quay đầu nhìn theo tiếng nói, nhìn thấy Chương Tú Tú đứng ở sau lưng cô, ánh mắt không có thiện cảm đang nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng cô siết chặt, hơi kinh ngạc.
Tại sao Chương Tú Tú cũng đến đây? Cô ta cũng không phải là người trong giới kinh doanh.
Đường Nhật Khanh nhạc nhiên và liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy cách đó không xa là Bùi Duy đang đứng nói chuyện với người khác, cô lập tức hiểu ngay, xem ra là Bùi Duy mang cô ta theo.
Đường Nhật Khanh không nói chuyện, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn cô bé, kiên nhẫn mở miệng: “Em gái à, nếu không thì chị mở hộp giúp em nhé?”
Cô bé lắc lắc đầu, vẫn không chịu nói chuyện.
Phía sau truyền đến âm thanh của Chương Tú Tú châm chọc cô: “Đường Nhật Khanh, cô giả làm người tốt làm gì! Chia cho cái bánh bích quy liền tự coi chính mình là người tốt?”
Biểu cảm của Đường Nhật Khanh đóng băng, cô nhẹ nhàng đứng thẳng dậy quay đầu nhìn Chương Tú Tú: “Vậy cũng tốt hơn là người không làm gì như cô.”
“Cô!” Chương Tú Tú tức đến đỏ mặt, vừa muốn nói thêm mấy câu, nhìn thấy Tần Hồng đang đi về phía này, lập tức đem lời muốn nói nuốt trở về.
Trong tay Tần Hồng bưng một ly nước, đi đến trước mặt Đường Nhật Khanh: “Cô Đường, mời cô uống nước.”
Đường Nhật Khanh đưa tay nhận lấy, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn viện trưởng Tần.”
Tần Hồng cười: “Không cần phải xa lạ như vậy, gọi dì một tiếng dì Tần là được.”
“Dạ, dì Tần.”
Chương Tú Tú ở một bên, nhìn hai người họ ăn ý trò chuyện, lại hoàn toàn không để mắt đến cô, trong lòng cô ta càng thêm bất bình.
“Khụ!”
Cô ta cố tình hắng giọng và đi lên phía trước vài bước.
Tần Hồng chú ý đến cô ta, bà mở miệng cười: “Cô Chương hôm nay có thể đến trại trẻ mồ côi của chúng tôi, thật sự khiến cho tôi được sủng ái mà lo sợ.”
Chương Tú Tú phất phất tay: “Viện trưởng Tần không cần phải khách khí như vậy, vì Hải Thành hiến một phần sức lực, đây cũng là việc mà nhân vật của công chúng nên làm.”
Đường Nhật Khanh nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của cô ta, nhịn không được cười lạnh, vừa rồi cô ta nói ba chữ kia, bây giờ đã có thể sử dụng để mô tả cô ta của hiện tại.
Đường Nhật Khanh nhìn bọn họ nói chuyện, cô xoay người tiếp tục vui đùa với mấy đứa nhỏ, một số phóng viên được sắp xếp để đến hiện trường chụp ảnh cũng đang giơ máy ảnh ra chụp.
Những phóng viên này hiển nhiên không phải là những người lúc nãy đã săn đón bọn họ ở bên ngoài. Đây là những phóng viên có chuyên môn thu thập tư liệu tại hiện trường, vì để viết báo cáo sau này, đa số đều sẽ viết nội dung tích cực.
Đường Nhật Khanh vốn cũng không để ý mấy chuyện này, nhưng Chương Tú Tú lúc nào cũng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, sợ bị bỏ rơi ở phía sau.
Nhìn thấy phóng viên chụp hình cô với những đứa trẻ, cô ta cũng không chịu thua kém, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Hồng, chủ động tìm mấy đứa nhỏ để diễn vai người chị lớn tốt bụng.
Nhưng dường như bọn nhỏ thích Đường Nhật Khanh hơn, đứa nào cũng vây quanh Đường Nhật Khanh, lại kêu cô ôm một cái, lại kéo kéo tay cô. Một mình Đường Nhật Khanh xoay tới xoay lui, còn Chương Tú Tú bên cạnh, không có đứa trẻ nào bám lấy cô ta.
Chương Tú Tú âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cô ta ngồi xổm người xuống, vươn tay giữ chặt một cậu bé, muốn ôm cậu bé: “Bạn nhỏ đẹp trai, em tên là gì vậy? Để chị ôm em một cái…”
Cô ta nửa lôi nửa kéo cậu nhóc ôm vào trong ngực, thế nhưng vẻ mặt của cậu nhóc không không đồng ý, tránh không được tay của cô ta, trực tiếp há miệng cắn xuống cánh tay Chương Tú Tú.
“A!” Chương Tú Tú hét to một tiếng, đẩy cậu nhóc ra.
Mọi người xung quanh đều bị tiếng hét của cô ta hấp dẫn, Tần Hồng nghe thấy liền vội chạy đến, nhìn lướt qua Chương Tú Tú, trước tiên xoay người đỡ cậu bé lên từ mặt đất: “Tiểu Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Lâm được dìu đứng dậy, tủi thân khóc huhu nói: “Dì kia vừa rồi cứ đòi ôm cháu, làm cháu đau…”
Chương Tú Tú nghe vậy, tức muốn điên lên, dựa vào cái gì mà bọn nhỏ gọi Đường Nhật Khanh là chị, gọi cô ta là dì!
Tần Hồng tiến lên, thấy trên cổ tay của Chương Tú Tú có dấu răng, nhíu nhíu mày, vội vàng nói xin lỗi: “Cô Chương, thằng nhóc tiểu Lâm không cố ý, tôi thay nó xin lỗi cô. Cô xem xem, nếu không thì cô đến phòng y tế với tôi để xử lý vết thương một chút.”
Chương Tú Tú cắn răng, cô ta cũng là một diễn viên, dựa vào làn da này mà kiếm tiền! Lần này vô duyên vô cớ bị cắn, sao cô ta có thể bỏ qua! “Viện trưởng Tần, thằng bé này thật sự rất quá đáng rồi! Bà nhìn dấu răng trên tay tôi xem!”
Mọi người xung quanh đều bị tiếng ồn ào thu hút mà nhìn sang, Bùi Duy cũng bước đến, nhìn thoáng qua Chương Tú Tú, ánh mắt lạnh xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy Bùi Duy đi đến, Chương Tú Tú lập tức đổi một bộ dáng ủy khuất: “Cậu Duy, anh nhìn dấu răng trên cổ tay tôi đi! Đều là do đứa bé đó cắn tôi!”
Bùi Duy lạnh lùng quét mắt, ngược lại nhìn về phía Tần Hồng ở bên cạnh: “Viện trưởng Tần, thật sự ngại quá, lại gây thêm rắc rối cho bà.”
Chương Tú Tú không ngờ rằng Bùi Duy chẳng những không che chở cho cô ta, ngược lại còn xin lỗi người khác, sự tức giận của cô ta lập tức bốc đến đầu, vươn tay muốn bắt Tiểu Lâm bên cạnh.
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên lập tức tiến lên, ngăn ở phía trước tiểu Lâm, ánh mắt nghiêm túc nhìn Chương Tú Tú: “Cô muốn làm gì?”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người xung quanh đều vây xem.
Đúng lúc này, Bùi Danh Chính xuyên qua đám đông đi đến, nhìn bộ dáng này, không chút do dự đi đến bên cạnh Đường Nhật Khanh, lông mày hơi nhíu, nhìn về phía Chương Tú Tú và Bùi Duy, âm thanh băng lãnh: “Xảy ra chuyện gì?”