Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 95: CHUYỆN NÀY CHỈ CÓ CÔ CÓ THỂ GIÚP ĐƯỢC

Thấy cô ta có vẻ khó chịu, Đường Nhật Khanh lạnh lùng nói: “Vì đề phòng lỡ như có chuyện xảy ra thì phải chuẩn bị trước, tránh cho sau này có chỗ khó nói.”

Ngụy Diên Diên bĩu môi liếc mắt khinh thường: “Tháng trước tôi nhậm chức rồi. Làm việc ở công ty hơn một tháng thì bình thường cũng không có qua lại gì với Chu Lượng, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm trưa rồi cuối tuần đi hát thôi.”

Đường Nhật Khanh hỏi tiếp: “Vậy cô có nghe thấy anh ta nói qua về chuyện mở rộng hoạt kinh doanh hay không?”

Ngụy Diên Diên rõ ràng đã đơ người một lúc: “Không có.”

Đường Nhật Khanh thu hết vẻ mặt của cô ta vào đáy mắt rồi từ tốn nói: “Ừ, tôi biết rồi. Bây giờ mời cô tránh đi chỗ khác một lúc, tôi còn có chuyện muốn hỏi đồng nghiệp của cô.”

Ngụy Diên Diên lại liếc mắt trừng, miệng thì nhai kẹo cao su chậm rãi rời đi.

Thấy cô ta đi xa rồi thì Đường Nhật Khanh mới đi hỏi nhân viên của phòng thị trường tình huống cụ thể.

Sau khi Đường Nhật Khanh điều tra hết một vòng thì trong lòng cũng đã hiểu rõ. Theo phản ứng của đồng nghiệp cùng phòng thì giữa Ngụy Diên Diên và Chu Lượng không phải giống như cô ta nói không có giao lưu gì. Hai người họ thường ở một mình trong phòng làm việc với nhau mà mỗi lần đều hơn tiếng đồng hồ.

Dạng tình huống này đủ để nói rõ hai người bọn họ có vấn đề. Chu Lượng bị đuổi việc rồi thì cái cô Ngụy Diên Diên càng không thể giữ lại được.

Trong lòng của Đường Nhật Khanh đã có quyết định. Cô quay lại phòng thị trường, đến thẳng trước bàn làm việc của Ngụy Diên Diên rồi vỗ bàn lạnh nhạt nói: “Ngại quá, thông qua điều tra thì công ty yêu cầu cô từ chức.”

“Sao?” Ngụy Diên Diên vỗ mạnh điện thoại lên bàn: “Đây là muốn đuổi việc tôi?”

Đường Nhật Khanh không chút cảm xúc mà nói tiếp: “Cô mới làm việc hơn một tháng nhưng công ty cân nhắc cô là thực tập sinh, sẽ đưa cô hai tháng lương coi như đền bù.”

“Ai cần cô bồi thường!” Ngụy Diên Diên bỗng nhiên đứng dậy, đáy mắt bùng lên ngọn lửa tức giận: “Cô vừa đến đã hỏi lên hỏi xuống giống như cảnh sát vậy. Tôi nói cho cô biết anh trai tôi là cảnh sát đó! Anh ấy cũng không giống như cô vừa bắt người đã tra hỏi! Cô thì tính là cái gì!”

Đường Nhật Khanh nghe vậy thì có chút muốn cười: “Ngại quá, đây là quyết định của công ty.”

Cô nói xong thì xoay người muốn đi. Nhưng Ngụy Diên Diên bỗng nhiên đuổi theo chặn đường đi của cô.

Ánh mắt của cô ta dừng trên thẻ cài trên ngực Đường Nhật Khanh một lúc, sau khi nhìn rõ tên cô thì cười lạnh nói: “Đường Nhật Khanh phải không! Được, món nợ này tôi nhớ kỹ rồi!”

Đường Nhật Khanh nhìn cô ta mà hờ hững nói: “Không cần phí công ghi nhớ. Tôi vẫn đang ở đây, bây giờ có thể tính luôn được.”

“Cô!” Ngụy Diên Diên tức giận đến mức đỏ hết cả mặt.

Đường Nhật Khanh cười với cô ta: “Chúc cô tìm được một công việc thích hợp.”

Cô nói xong thì sải bước vòng qua cô ta mà rời đi.

Ngụy Diên Diên ở sau lưng cô thì tức giận giậm chân. Cô ta ra ngoài rồi thì lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại: “Anh, em bị công ty đuổi việc rồi! Có một người phụ nữ gọi là Đường Nhật Khanh…”

Rời khỏi phòng thị trường, Đường Nhật Khanh bước đến trước thanh may. Trong lúc đợi thang máy thì cô lấy điện thoại ra nhìn một lúc.

Thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Trương Phó thì Đường Nhật Khanh cau mày và không biết phải làm thế nào cho phải.

Cô tiện tay gọi ngược lại: “Alo? Trợ lý Tề.”

“Thư ký Đường, cô đang ở đâu?”

Đường Nhật Khanh chần chờ một lúc: “Tôi đang ở phòng thị trường.”

“Cô mau quay lại. Tổng giám đốc Bùi nói… có chuyện muốn cô giúp.”

Một người vẫn luôn nói chuyện thẳng thắn như Trương Phó lại nói lắp thì Đường Nhật Khanh đột nhin có chút không yên.

“Giúp chuyện gì? Tổng giám đốc Bùi sao rồi?”

“Chuyện này chỉ có cô mới có thể giúp được.”

Tề Phòng trong điện thoại cũng không nói rõ. Đợi đến lúc Đường Nhật Khanh vội vã lo lắng đến phòng tổng giám đốc thì từ xa đã thấy Trương Phó đứng ở trước cửa.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có chuyện mà Trương Phó không giải quyết được cần cô giải quyết.

Cô vừa bước đến gần thì Trương Phó đã nói với cô: “Thư ký Đường, tổng giám đốc Bùi đang đợi cô trong phòng làm việc.”

“Ừ.” Sắc mặt Đường Nhật Khanh trở nên nghiêm túc. Cô bước đến trước gõ cửa, nghe thấy tiếng bên trong mới đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở ra thì cảnh tượng đập vào mắt khiến Đường Nhật Khanh không khỏi ngẩn người.

Bùi Danh Chính ngồi trước bàn làm việc, trên bàn đặt cặp lồng giữ nhiệt. Mà bên cạnh thì có một người phụ nữ đang ngồi, Đỗ Nhã Thanh.

Nghe thấy tiếng mở cửa thì Bùi Danh Chính và Đỗ Nhã Thanh đồng thời nhìn qua đó. Trong phút chốc, Đường Nhật Khanh cảm thấy hai tay mình không biết nên để đâu.

Trong nháy mắt cô hiểu rõ “Chuyện này chỉ có cô mới có thể giúp được” trong miệng Trương Phó là ý gì rồi.

Hóa ra lại lôi cô qua để diễn trò trước mặt cô Đỗ.

“Tổng giám đốc Bùi, tôi đến báo cáo tình hình ở bên phòng thị trường…”

“Ừ…” Bùi Danh Chính tùy tiện ừ một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Đường Nhật Khanh lại sâu sa vô cùng.

Đường Nhật Khanh vừa tiến lên hai bước thì Đỗ Nhã Thanh đã mở miệng nói: “Thư ký Đường, không nhìn thấy tổng giám đốc Bùi của các cô đang bận sao?” Đúng là không có mắt nhìn.

Đường Nhật Khanh nhìn cặp lồng giữ nhiền trên bàn, cười cười. Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Đỗ Nhã Thanh lại nhìn Bùi Danh Chính, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Danh Chính, canh hải sâm lần nay được nấu theo bí kíp của đầu bếp trong nhà, vừa ngon lại tốt cho sức khỏe. Anh uống nhiều vào, bố em đã đặc biệt dặn dò em mang đến cho anh.”

Sắc mặt Bùi Danh Chính hờ hững nói: “Được.”

Đỗ Nhã Thanh nói xong thì quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh vẫn còn đứng ở phòng làm việc. Cô ta cau mày.

Vào lúc cô ta đang định nói gì thì Đường Nhật Khanh đã bước đến gần. Cô bước thẳng qua người Đỗ Nhã Thanh, dừng bên người Bùi Danh Chính. Cô cúi đầu nhìn cặp lồng giữ nhiệt rồi thuận miệng cười nói: “Phần canh hải sâm này của cô Đỗ thực sự nhìn rất ngon.”

Vừa nói cô vừa cười tươi nhìn Bùi Danh Chính, giọng nói thì giống như đang tự trào phúng bản thân mình: “Canh gà lần trước em hầm cho anh vẫn còn kém canh của cô Đỗ nhiều rồi.”

Cô đã hầm canh gà cho anh sao?

Mắt Bùi Danh Chính sáng lên, trong phút chốc đã hiểu ý cô. Vẻ mặt vốn không có nhiều thay đổi lại thả lỏng hơn, thuận theo lời cô mà nói: “Nhưng anh thích.”

Đường Nhật Khanh và Đỗ Nhã Thanh đều đơ người rồi.

Ý tại ngôn ngoại trong lời nói này của Bùi Danh chính đã không thể rõ ràng hơn được nữa. Đỗ Nhã Thanh cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe hiểu.

Vẻ mặt cô ta xanh mét, trừng mắt nhìn Đường Nhật Khanh, còn âm thầm nắm chặt tay.

Bùi Danh Chính thuận tay buông thìa canh trong tay xuống rồi ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh. Tình cảm sâu đậm trong ánh mắt giống như sắp tràn ra vậy: “Tối nay vẫn muốn uống canh gà em hầm, được chứ?”

Đường Nhật Khanh không ngờ rằng Bùi Danh Chính lại diễn như vậy. Cô ngần người, mơ màng đồng ý với anh. Cô gật gật đầu nói: “Được, em hầm cho anh.”

Sắc mặt của Đỗ Nhã Thanh ở bên cạnh thì vừa xanh vừa trắng, cực kỳ khó nhìn. Cô ta bỗng nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn hai người trước mặt đang “khoe ân ái”, nửa ngày cũng không nói nổi một câu.

Đỗ Nhã Thanh tức đến mức cắn răng nghiến lợi: “Danh Chính!”

Ánh mắt Bùi Danh Chính từ người Đường Nhật Khanh chuyển sang nhìn Đỗ Nhã Thanh, sắc mặt lại quay lại vẻ hờ hững: “Làm sao?”

Đỗ Nhã Thanh đỏ mắt, nói không nên lời. Cô ta nhìn Bùi Danh Chính rồi lại nhìn Đỗ Nhã Thanh rồi đột nhiên xoay người bước nhanh mà rời đi.

Cửa đóng rầm một tiếng, Đường Nhật Khanh cũng thầm thở phào.

Cô biết bây giờ còn đang trong giờ làm việc nên đúng lúc lùi về sau nửa bước. Cô vừa ngước mắt nhìn thì thấy Bùi Danh Chính đang rất hứng thú nhìn cô chằm chằm.

“Tổng giám đốc Bùi, tôi đuổi việc Ngụy Diên Diên của phòng thị trường rồi.”

“Ừ.” Bùi Danh Chính cũng không nói nhiều. Anh dừng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi một câu: “Đường Nhật Khanh, cô biết hầm canh gà không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK