CHƯƠNG 284: CÁI TÁT BẤT NGỜ
Lục Nghiêu cau mày, vẫn không nói gì, Tiêu Nhạc Phi tiến lên một bước, đến gần anh ta hơn, hạ thấp giọng: “Nếu Lâm Dụ muốn hợp tác với tôi và phó giám đốc Bùi thì phần thắng của chúng ta chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều, Tổng Giám đốc lục hợp tác với Bùi Danh Chính, cũng chưa chắc đã có được bao nhiêu lợi ích.”
Sắc mặt Lục Nghiêu trầm xuống, không ngờ Nhạc Tiêu Phi lại đào góc tường thẳng thắn như vậy, anh ta nghĩ cũng không nghĩ đến, từ chối: “Ngại quá, tôi không có ý nghĩ này.”
Nói xong, anh ta nhấc chân muốn đi.
Tiêu Nhạc Phi tiến lên trước, vượt lên trước một bước chặn đường đi của anh ta.
“Tổng Giám đốc Lục, đừng vội vàng, tôi cho anh thời gian suy nghĩ, vụ làm ăn này với anh mà nói có lợi chứ không có hại, người bình thường đều sẽ không từ chối, hơn nữa đối tác của anh cũng chưa chắc đã là bạn anh, anh ta là tình địch của anh đấy…”
Ánh mắt Lục Nghiêu tối đi, không ngờ Tiêu Nhạc Phi đến cả chuyện anh ta thích Đường Nhật Khanh mà cũng biết, lập tức cảm thấy người đàn ông trước mặt này cùng với nụ cười nham hiểu thật âm hiểu, khó chơi, không do dự thêm, anh ta cất bước đi qua Tiêu Nhạc Phi.
Lục Nghiêu vừa đi chưa được vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng đang đứng ở nơi không xa lại là Đường Nhật Khanh.
Cô đứng ở nơi xa xa nhìn về bên này, hiển nhiên là thấy anh ta vừa mới nói chuyện với Tiêu Nhạc Phi.
Lòng Lục Nghiêu siết chặt, cũng không rõ cô có nghe thấy đoạn đối thoại của mình với Tiêu Nhạc Phi không, anh ta lập tức đi về phía trước, có chút không biết phải làm sao để mở miệng: “Khanh Khanh.”
Đáy mắt Đường Nhật Khanh có vài phần hoài nghi: “Sao anh lại ở cùng anh ta?”
Nghe cô nói như vậy, Lục Nghi mới đoán ra, chắc hẳn Đường Nhật Khanh chưa nghe thấy nội dung đoạn đối thoại của họ, cũng không nghe thấy câu “tình địch”.
Đáy lòng anh ta thoáng yên tâm, nhẹ giọng nói: “Đúng lúc gặp nhau thôi, chúng ta về trước đi, anh và em nói cụ thể một chút anh và anh ta dã nói những gì?”
Nhìn sắc mặt thản nhiên của Lục Nghiêu không giống đang nói dối, lúc này Đường Nhật Khanh mới âm thầm thở phào một hơi, gật đầu rồi theo cùng anh ta về bàn ăn.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lục Nghiên kể lại toàn bộ lời Tiêu Nhạc Phi vừa nói với mình cho Đường Nhật Khanh.
Nghe xong đầu đuôi sự việc, Đường Nhật Khanh không khỏi hơi xấu hổ: “Anh Lục, vừa nãy ngại quá, là em hiểu lầm anh rồi, không ngờ anh lại có nguyên tắc như vậy, là em lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Em đừng nói vậy.” Lục Nghiêu cười: “Đây là nguyên tắc làm ăn, cho dù hợp tác khác, chuyện không nên làm vẫn không nên làm.”
Nghe anh ta nói như vậy, Đường Nhật Khanh vui mừng cười với anh ta: “Vậy chuyện lần này coi như em nợ anh một nhân tình, sau này có gì cần em giúp thì anh cứ nói thẳng với em.”
Lục Nghiêu cũng không từ chối, cười đồng ý: “Được.”
Hai người ăn tương đối rồi, thanh toán xong thì cùng nhau ra ngoài nhà hàng, sau khi chia tay Lục Nghiêu thì Đường Nhật Khanh nhìn điện thoại, nghĩ đến công việc còn lại cũng xử lý hòm hòm ,bắt xe về nhà.
Còn chưa đi tới cửa, Đường Nhật Khanh đã thấy thím Trương đứng ở cửa lớn, chưa đợi cô đi lên, bà ấy đã chủ động xuống bậc thang chào đón cô.
Nhìn sắc mặt bà ấy, Đường Nhật Khanh bỗng hơi bất an khó hiểu: “Sao vậy thím Trương?”
“Cậu chủ về rồi, không tìm được cô, gọi cho cô cũng không nghe nên về phòng luôn, không lâu sau tôi nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ trong phòng, dường như cậu ấy rất tức giận, cô mau đi xem đi!”
Nghe bà ấy nói như vậy, thần kinh Đường Nhật Khanh căng thẳng, cô không chút do dự, chạy thẳng lên tầng hai.
Vừa đẩy cửa, đập vào mắt Đường Nhật Khanh là mảnh vỡ của bình hoa, còn người đàn ông đang ngồi trên sofa ở góc tường thì sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nhíu mày tiến lên trước, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Bùi Danh Chính trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc Lục Nghiêu có gì tốt mà đáng để em sau lưng anh đi gặp anh ta hết lần này đến lần khác?”
Đột nhiên bị chất vấn như vậy khiến đầu Đường Nhật Khanh choáng váng, cô cũng chỉ đi ăn cơm với Lục Nghiêu ban ngày mà thôi, thế mà anh lại chất vấn cô như này!
Đường Nhật Khanh tủi thân, nghĩ đến hôm nay ở dưới lầu tận mắt nhìn thấy anh bế Đỗ Nhã Thanh xuống xe, càng cảm thấy buồn phiền trong lòng.
Cô không nhịn được cao giọng chất vấn: “Em cũng chỉ đi ăn với bạn khác giới một bữa thôi, ban ngày ban mặt hơn nữa còn là ở nơi công cộng, sao lại là sau lưng anh đi gặp người khác?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, gân xanh trên thái dương nổi lên: “Rõ ràng em biết anh ta thích em, rõ ràng biết anh rất để ý hai người gặp mặt riêng, vì sao còn không nói tiếng nào đã đi gặp anh ta?”
Nghe anh nói vậy, Đường Nhật Khanh không kìm được cười lạnh: “Vậy anh thì sao Bùi Danh Chính? Sau lưng em ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác, lẽ nào em không để ý sao?”
Nghe cô nói vậy, mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, cau mày hỏi: “Sao em biết?”
Đường Nhật Khanh nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng cháy hừng hực: “Thế nào? Nếu không phải vừa vặn bị em chính mắt nhìn thấy, anh có phải không định nói chuyện này cho em không?”
“Đỗ Nhã Thanh bị trẹo chân, anh không thể bỏ mặc cô ta.” Bùi Danh Chính nói rồi đứng dậy, ba bước thành hai đi về phía cô.
Tim Đường Nhật Khanh lạnh như băng, cô lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách với anh: “Vậy vì sao em gọi cho anh lại là cô ta nghe? Bùi Danh Chính, mọi sự trùng hợp tụ lại một chỗ thì không còn là trùng hợp nữa đâu.”
Nói xong Đường Nhật Khanh không chút do dự xoay người rời đi, bỗng cổ tay bi người người khác nắm chặt.
Giọng Bùi Danh Chính kiên định: “Đường Nhật Khanh, giữa anh và Đỗ Nhã Thanh không có gì cả!”
“Anh lấy cái gì ra để em phải tin?” Lòng Đường Nhật Khanh chua xót, hất tay anh ra: “Nếu em nói em và Lục Nghiêu không có gì, anh cũng sẽ không tin đâu nhỉ?!”
Cô đẩy mạnh anh ra, gắng gượng không để nước mắt chảy xuống nhưng vai bỗng trầm xuống, bị người đột nhiên nắm lấy.
Sắc mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc: “Đường Nhật Khanh, đừng cáu giận nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
“Anh thấy em giống đang cáu giận sao?” Bỗng Đường Nhật Khanh nâng cao giọng chất vấn, trong chớp mắt toàn bộ lý trí đều không còn, trong lòng chỉ còn lại sự đau khổ không được tin tưởng và sự thất vọng với anh.
Bùi Danh Chính đưa tay ôm cô, giữ chặt eo cô, không cho cô chạy loạn: “Đường Nhật Khanh! Em bình tĩnh một chút!”
“Anh đừng gọi em!” Đường Nhật Khanh như một con thú con phát cuồng, giãy giụa đấm đá trong lòng Bùi Danh Chính, trong lúc bất giác đã rơi nước mắt.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Bùi Danh Chính không nhịn được mà đau lòng, đáy lòng nảy sinh một tia hối hận, hối hận vừa nãy khi mới bắt đầu mình vì ghen mà mất lý trí không nói chuyện tử tế với cô.
“Anh… anh buông em ra!” Đường Nhật Khanh khóc thành tiếng.
Nhìn dáng vẻ mất khống chế của cô gái, lòng Bùi Danh Chính trầm xuống, nâng mặt cô lên, không chút do dự đặt xuống nụ hôn.
Người Đường Nhật Khanh cứng ngắc, không yên tĩnh được hai giây, cô đưa tay lên, dùng lực đẩy Bùi Danh Chính ra.
Giây tiếp theo, cô không chút do dự nâng tay “bốp” một tiếng, tát lên mặt người đàn ông.
Nháy mắt đó, trong phòng bỗng yên tĩnh lại, Đường Nhật Khanh hai mắt đẫm lệ nhìn Bùi Danh Chính, mọi cảm xúc phức tạp đều dâng lên.
Hai giây sau, cô cắn môi dưới rồi xoay người chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ.