CHƯƠNG 388: DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ GIAM CẦM NGƯỜI?
Đột nhiên, cậu bé quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cất giọng nói non nớt hỏi: “Ba ba, quỹ là cái gì?”
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy, hơi cúi đầu, dừng lại mấy giây anh mới dịu dàng mỉm cười giải thích: “Là quỹ tiền tệ, quỹ tiền tệ chính là…”
“Đường Hạo Trạch!”
Người đàn ông còn chưa nói dứt lời đã bị một giọng nói dứt khoát cắt ngang.
Tiểu Hạo Trạch nghe thấy, vội vàng quay đầu, nhìn thấy Đường Nhật Khanh sầm mặt đứng bên cạnh, cậu bé ngẩn người, dè dặt cất lời: “Mẹ…”
Đường Nhật Khanh khó nén lửa giận trong lòng, bước nhanh về phía trước, lập tức bế Tiểu Hạo Trạch lên: “Vừa rồi con gọi anh ta là cái gì?”
“Chú ấy…” Tiểu Hạo Trạch quay đầu nhìn Bùi Danh Chính, nhìn ra được sắc mặt Đường Nhật Khanh không đúng, nhất thời cậu bé yếu ớt đáp: “Mẹ, mẹ đừng tức giận.”
Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy cả người vì tức giận mà cháy phừng lên, cô cực khổ nuôi con trai sáu năm, bây giờ vừa gặp mặt đã gọi Bùi Danh Chính là ba, sao cô có thể không tức?
Cô nhìn sang thím Trương ở một bên khác, kiềm nén lửa giận lên tiếng: “Thím Trương , phiền thím dẫn Tiểu Trạch đến phòng trẻ em ăn bữa sáng.”
Thím Trương hiểu ý, lập tức đồng ý, đón lấy Tiểu Hạo Trạch dẫn cậu bé rời đi.
Nhất thời, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bùi Danh Chính giơ tay ấn dừng tin tức, nhẹ giọng hỏi: “Muốn uống gì, sữa bò hay là sữa đậu nành?”
Đường Nhật Khanh sầm mặt, cô bước nhanh về phía trước, đi đến bên cạnh Bùi Danh Chính, giơ tay bắt lấy cánh tay cầm cốc đang muốn đi kia lại, trầm giọng nói: “Bùi Danh Chính, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Bùi Danh Chính không nhanh không chậm quay đầu lại, nhìn thấy lửa giận cháy hừng hực trong đáy mắt người phụ nữ, anh gằn từng chữ nói: “Em cảm thấy anh muốn làm cái gì?”
Đường Nhật Khanh tức đến nỗi thở không ra hơi: “Anh cho rằng khiến Tiểu Trạch chấp nhận anh thì em sẽ thỏa hiệp sao? Không thể nào, thằng bé là con của em, không có bất kỳ quan hệ nào với anh!”
Nghe thấy Đường Nhật Khanh nói như vậy, ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống: “Trên người thằng bé có một nửa dòng máu của anh, đó là sự thật.”
Một câu nói lập tức chọc giận Đường Nhật Khanh, cô cắn răng nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính, tức giận hồi lâu nói không lên lời.
“Không phải hôm qua anh bảo em suy nghĩ cho thật kỹ sao, em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn dẫn Tiểu Trạch đi, bây giờ đi luôn!” Nói xong, cô dứt khoát quay người, bước nhanh về phía phòng trẻ em.
Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng quật cường của người phụ nữ, đột nhiên lên tiếng: “Em cảm thấy em đi được sao?”
Anh bỏ bao công sức, vất vả tìm cô sáu năm, bây giờ khó khăn lắm mới giữ được cô ở bên người, sao anh có thể dễ dàng thả cô rời đi?
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh ngừng bước, cô quay người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính: “Vì vậy, anh muốn giam cầm em và Tiểu Trạch bên cạnh anh sao?”
Đáy mắt Bùi Danh Chính mang theo buồn rầu, một lát sau lại khôi phục bình thường: “Anh không muốn như vậy, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, vì sao em không chịu cho anh cơ hội?”
Anh không hiểu, bọn họ xa nhau sáu năm rồi, vì sao Đường Nhật Khanh vẫn không muốn cho anh thêm chút thời gian và kiên nhẫn.
Đường Nhật Khanh nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, sáu năm trước cô đã muốn hỏi ra nghi ngờ của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nói lên lời.
Liên quan đến cái chết của ba, cuối cùng vẫn là một chiếc gai nhọn khó có thể nhổ được trong lòng cô.
Đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, im lặng một lát, sau đó quả quyết cất lời: “Bùi Danh Chính, mặc kệ anh muốn giam cầm em và Tiểu Trạch bao lâu, chúng tôi cũng sẽ không thỏa hiệp.”
Nói xong câu đó, cô sải bước đi nhanh về phía phòng trẻ em.
Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ biến mất trong tầm mắt, Bùi Danh Chính thở dài một hơi, đáy mắt khuôn mặt chất chứa nỗi buồn vô cớ không thể nói rõ.
Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ, chính mình tốn công tốn sức tìm cô trở về, thế mà phải đối mặt với tình cảnh như bây giờ.
Đột nhiên, điện thoại đặt trên bàn rung lên, Bùi Danh Chính hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên màn hình, đưa tay nhận điện thoại.
Giọng nói gấp gáp của Trương Phó truyền đến: “Tổng Giám đốc Bùi, Lục Nghiêu tìm đến công ty.”
Gần như trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, sắc mặt Bùi Danh Chính lập tức trở nên lạnh lẽo, anh dừng một chút rồi lên tiếng: “Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp đón trước, tôi tới ngay.”
Lục Nghiêu tự mình chạy đến công ty tìm anh, cũng chỉ có một việc, anh ta là đến đòi người.
Hôm qua anh cho thuộc hạ của mình giả trang thành người của Lục Nghiêu đi đón Đường Nhật Khanh, vì vậy mới có cơ hội dẫn cô đi, Lục Nghiêu đến tìm cũng nằm trong dự đoán của anh.
Xuất phát từ biệt thự đến công ty cũng chỉ hết hai mươi phút, Bùi Danh Chính đến công ty, lập tức đi đến phòng tiếp đón.
Đẩy cửa ra, Lục Nghiêu đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt khó coi, đứng bên cạnh anh ta là hai trợ lý, bầu không khí thật lạnh lẽo.
Bùi Danh Chính cong môi, quay đầu nhìn thư ký ở cửa: “Biết làm việc không? Tổng giám Lục đến cũng không pha trà tiếp đón.”
“Không cần.” Lục Nghiêu lập tức lên tiếng từ chối, nói xong, anh ta đứng dậy, đi thẳng về phía Bùi Danh Chính: “Tôi đến tìm anh.”
“Mấy năm trước sau khi hạng mục hợp tác của Lục Thị với chúng tôi hoàn thành xong, Tổng Giám đốc Lục cũng không đến Bùi Thị của chúng tôi nữa, hôm nay chúng ta gặp mặt, đương nhiên phải nói chuyện thật tốt…”
Lục Nghiêu nhíu mày, mặc kệ Bùi Danh Chính nói cái gì, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Đường Nhật Khanh ở đâu?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lập tức nghiêm túc lại, lạnh giọng nói: “Chỗ này của tôi cũng không phải cục tình báo, không phải Tổng Giám đốc Lục đến nhầm chỗ rồi chứ?”
Sắc mặt Lục Nghiêu đỏ lên, đột nhiên chất vấn: “Bùi Danh Chính, anh cho rằng tôi không biết sao? Đường Nhật Khanh và Tiểu Trạch đang ở trong tay anh! Anh dựa vào cái gì mà giam người!”
Lẳng lặng nhìn anh ta mấy giây, Bùi Danh Chính từ tốn lên tiếng trả lời: “Bởi vì tôi có tư cách.”
“Anh có tư cách gì! Anh dựa vào cái gì!” Lục Nghiêu tiến lên, đi đến trước mặt Bùi Danh Chính: “Lập tức thả người!”
Bùi Danh Chính không chớp mắt lên tiếng: “Chỉ bằng tôi là ba ruột của Tiểu Trạch.”
Vừa nói ra câu nói này, sắc mặt Lục Nghiêu bỗng dưng tái nhợt, gân xanh trên trán anh ta hằn lên, nhưng dù tức giận cũng không nói được gì.
Bởi vì, đó là sự thật.
Thoáng nhìn Lục Nghiêu, Bùi Danh Chính nhìn thư ký đứng bên cạnh: “Tiễn khách.”
Nói xong, anh xoay người dợm bước đi.
Sắc mặt Lục Nghiêu sầm lại, anh ta kéo Bùi Danh Chính lại, bỗng nhiên giơ tay đấm vào mặt anh: “Anh không có tư cách! Anh chưa từng hoàn thành nghĩa vụ của một người làm ba, sao anh có tư cách chứ!”
Trong nháy mắt Bùi Danh Chính quay đầu, khuôn mặt trúng ngay một đấm, thư ký trợ lý ở bên cạnh thấy vậy lập tức tiến lên muốn kéo hai người ra.
Hai con mắt của Lục Nghiêu đỏ rực, mặc kệ người bên ngoài kéo thế nào cản thế nào, quả đấm của anh ta đều siết chặt đánh lên mặt Bùi Danh Chính.
Bùi Danh Chính nhăn mày lại, lui lại nửa bước, nhìn Lục Nghiêu bị người bên cạnh ngăn lại, chẳng những không tức giận, trái lại còn cong môi nói: “Lục Nghiêu, sáu năm rồi, anh dẫn họ rời khỏi tôi sáu năm, anh nói xem món nợ này tôi phải tính toán thế nào?”
Không đợi Lục Nghiêu trả lời, Bùi Danh Chính bèn nói tiếp: “Tôi thấy, không bằng cứ để bất động sản Lâm Dụ trả giúp anh đi!”
Nói xong câu đó, anh sải bước rời khỏi phòng tiếp đón.
Lục Nghiêu bị người ngăn lại, nhìn Bùi Danh Chính rời đi, sắc mặt anh ta tái nhợt tức giận, đồng thời cũng vô cùng hối hận, nếu như hôm qua anh ta tự mình đi đón Đường Nhật Khanh, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ thế này!
Chuyện cho đến nước này, xem ra Bùi Danh Chính sẽ không thả người, anh ta chỉ còn một biện pháp duy nhất – cứng đối cứng với Bùi Danh Chính!
Đi ra khỏi cửa lớn của Bùi Thị, Lục Nghiêu bước nhanh về phía xe, vừa đến cạnh xe, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người, một giọng nữ truyền đến: “Tổng Giám đốc Lục dừng bước!”