Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 35: XÓA CLIP

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh, đi chậm lại, đợi Bùi Danh Chính đi đến gần, cô mới nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào Bùi tổng!”

Nói xong, cô ngẩng lên nhìn người đàn ông đó, thì thấy anh cũng đang dừng lại nhìn chằm chằm cô.

Cô vừa mới khóc xong, hai mắt sưng lên thấy rõ, Bùi Danh Chính tất nhiên cũng nhìn ra.

Anh do dự vài giây rồi đạm nhạt nói: “Khóc không giải quyết được vấn đề. Chuyện ba cô tôi sẽ giúp cô nghe ngóng, bây giờ chuyện quan trọng nhất cô phải làm là chuẩn bị cho tốt hạng mục Nam Hải, nếu cô biểu hiện xuất sắc, tôi sẽ nhờ người sắp xếp cho cô gặp mặt Đường Chính Đông.”

Đường Nhật Khanh nghe xong, hơi kích động, túm lấy góc áo của anh: “Thật không?”

Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Ừ.”

Đường Nhật Khanh lập tức cảm thấy tảng đá trong lòng nhẹ hơn nhiều: “Cám ơn anh, dự án Nam Hải tôi nhất định sẽ nỗ lực!”

Bùi Danh Chính nhìn vành mắt đỏ lên của cô, đôi má hồng, trong lòng thấy nóng nóng khó hiểu, cảm thấy góc áo nặng nặng, lơ đãng nhìn xuống, anh thấy bàn tay nhỏ của cô đang túm chặt áo anh.

Đường Nhật Khanh phát giác ra ánh mắt của Bùi Danh Chính, lúc này cô mới phản ứng lại, vội vàng buông tay, hơi ngại ngùng nhìn Bùi Danh Chính cười cười: “Bùi tổng, tôi đi làm việc đây.”

Nói xong, cô vội vàng đi nhanh đi mất, vì hành động lúc nãy mà hơi đỏ mặt lên.

*

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, Đường Nhật Khanh xử lý công việc xong, đột nhiên nhớ ra cô vẫn còn chuyện phải làm đó là hết giờ thì đến phòng Bùi Duy tìm anh ta, bảo anh xóa clip đi.

Đường Nhật Khanh nhìn đồng hồ, mới tan làm chưa đến mười phút, đa số nhân viên vẫn chưa về, nếu giờ cô đến phòng làm việc của Bùi Duy thì chắc chắn sẽ bị nhiều người nhìn thấy, đến lúc đó lại có tin đồn vô cớ giữa cô và Bùi Duy…

Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đợi hai mươi phút nữa mới đi.

Đường Nhật Khanh nhân cơ hội này mở tài liệu về dự án Nam Hải ra, chẳng bao lâu thì có người gõ cửa phòng cô, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở cửa.

Cô vội vàng đứng dậy: “Bùi tổng, anh có việc gì cần dặn dò?”

Bùi Danh Chính quét mắt nhìn tài liệu trên bàn cô: “Cô chưa về à?”

“Tôi…” Đường Nhật Khanh do dự một lát, rồi lại liếc nhìn tài liệu trên bàn, vội vàng tìm một cái cớ: “Tôi định xem lại tài liệu về dự án Nam Hải, lát nữa mới về.”

“Ừ.” Bùi Danh Chính sắc mặt vẫn như thường, cũng không nói gì nhiều, nghe Đường Nhật Khanh nói cô phải tăng ca, thì anh quay người rời đi, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Đường Nhật Khanh thở phào, thầm thấy may mắn vì hôm nay Bùi Danh Chính về khá sớm, nếu không anh mà bắt gặp cô đi tìm Bùi Duy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

Qua giờ tan làm hai mươi phút, Đường Nhật Khanh thu dọn đồ đạc, cầm túi xách đi thẳng đến phòng làm việc của Bùi Duy.

Phòng làm việc của Bùi Duy cùng tầng với Phương Vĩnh Thành, trước đó Đường Nhật Khanh đi qua tình cờ nhìn thấy, nên cô biết anh ở đâu.

Đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, chứng tỏ bên trong có người, Đường Nhật Khanh đi nhanh lên trước, đến trước cửa, gõ nhẹ, nghe thấy bên trong có tiếng đáp lại, mới đẩy cửa đi vào.

Bùi Duy đang ngồi ở trên ghế làm việc, tay cầm ly rượu vang, đang ngắm phong cảnh bên ngoài, tự do tự tại.

Anh nghe có tiếng mở cửa, xoay nghế lại, lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, sắc mặt anh hơi lạnh đi: “Tôi đợi cô hơn hai mươi phút.”

Đường Nhật Khanh cố ý mở to cửa ra, đi lên trước mấy bước, giống như căn bản cô không nghe thấy Bùi Duy vừa nói gì: “Bùi Duy, phiền anh xóa clip đó đi.”

Bùi Duy quét mắt nhìn Đường Nhật Khanh, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng miệng vẫn chứa ý cười: “Đường Nhật Khanh, cầu xin người khác cũng nên có thái độ cầu người, cô cảm thấy cô xụ mặt như thế kia thì tôi sẽ đồng ý xóa clip à?”

Đường Nhật Khanh thầm siết chặt nắm đấm: “Bùi Duy, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Cô và Bùi Duy chẳng qua là từng có một đoạn tình cảm không có kết quả mà thôi, không cần thiết nắm thóp đối phương rồi cố ý làm khó, nhưng anh ta cứ không chịu tha cho cô…

Bùi Duy lắc lắc ly rượu trong tay, khẽ nhấp một ngụm, sau đó ngẩng mắt lên nhìn cô: “Đường Nhật Khanh, cô cười một cái xem nào.”

Cười một cái? Anh coi cô là cái gì?

Đường Nhật Khanh cắn môi, quay người rảo bước định đi ra ngoài.

Hiện giờ cô không còn gì cả, nhưng chưa hèn mọn đến mức cười xin lòng thường hại của bất kỳ ai!

“Đường Nhật Khanh!” Bùi Duy đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đứng dậy: “Nếu cô dám bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, tôi lập tức đăng clip đó lên các phương tiện truyền thông, ngày mai có thể thấy ngay tiêu đề Thiên Kim Tiểu Thư Đường Nhật Khanh sa sút hèn mọn xin lỗi!”

Bước chân Đường Nhật Khanh chậm lại, cô quay lại nhìn, hai mắt đỏ lên: “Bùi Duy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh cảm thấy tôi hiện giờ chưa đủ sa sút phải không?”

Cho dù nói thế nào, anh ta cũng từng là bạn trai cũ của cô, cô còn cho rằng anh sẽ đặc biệt hơn, sẽ thông cảm cho cô hơn, nhưng không ngờ, anh còn căm ghét cô hơn!

Bùi Duy thấy Đường Nhật Khanh rơm rớm nước mắt, trong lòng đột nhiên thấy nặng trĩu: “Chỉ cần cô rời khỏi Bùi Thị, rời khỏi Bùi Danh Chính, tôi sẽ lập tức xóa clip đó đi.”

“Không đời nào!” Đường Nhật Khanh chẳng cần suy nghĩ, từ chối luôn.

Mối quan hệ giữa cô và Bùi Danh Chính không phải là mối quan hệ cô rời Bùi Thị là có thể dứt được, từ lúc cô giao bản thân cho anh, mối quan hệ giữa cô và anh đã không cắt đứt được nữa.

Càng huống hồ, cô còn chờ mong Bùi Danh Chính giúp cô thăm dò chuyện của ba cô… Mọi thứ bây giờ của cô không trở nên tồi tệ hơn nữa, cũng là vì Bùi Danh Chính.

Bùi Duy cơn tức giận xông lên đầu, giọng nói cũng nâng cao hơn vài phần: “Đường Nhật Khanh, cô căn bản không hiểu Bùi Danh Chính! Cô ở bên cạnh anh ta, sớm muộn cũng có ngày bị thương đầy mình!”

Đường Nhật Khanh cười khẩy: “Thương tích đầy mình? Ít nhất thì bây giờ anh ấy cũng bảo vệ tôi chu toàn, cho dù có thương tích đầy mình tôi cũng chấp nhận!”

Cô bước lên trước một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Duy, nói gằn từng chữ: “Bùi Dâth, tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng yêu cầu này tôi không đáp ứng được, nếu anh cố tình đăng clip này ra ngoài, tôi cũng không ngăn được! Nhưng từ này về sau, tôi và anh sẽ là người xa lạ, không có bất cứ mối quan hệ gì nữa!”

Đường Nhật Khanh nói xong, quay người đi thẳng ra ngoài.

Bùi Duy nghe thấy từ ‘người xa lạ’, trái tim như co thắt lại, một cảm giác phiền muộn dâng tràn, anh bước nhanh ra ngoài đuổi theo cô.

Đường Nhật Khanh vừa bước vào thang máy, ấn nút, thì Bùi Duy đã đuổi theo tới nơi, đưa tay chặn lại cánh cửa thang máy đang đóng.

Cửa thang máy cảm ứng lập tức mở ra, Bùi Duy bước vào, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, đè lại cảm giác tức giận trong lòng: “Đường Nhật Khanh, tôi sẽ xóa clip!”

Nói xong, anh rút điện thoại trong túi ra, mở bộ sưu tập, tìm đoạn clip đó rồi xóa trước mặt Đường Nhật Khanh.

Đường Nhật Khanh nhìn loạt động tác đó của anh, thầm thở phào một hơi.

Nhưng giây tiếp theo, Bùi Duy đột nhiên bước tới, ép sát cô: “Nhưng hôm nay, cô nhất định phải đi ăn với tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK