CHƯƠNG 306: GIÚP TÔI KHUYÊN NHỦ BÙI DUY
Bùi Danh Chính vội vã đến phòng VIP ở bệnh viện, đẩy cửa vào thì thấy ông Bùi nằm trên giường và Bùi Duy ngồi bên cạnh.
“Bây giờ mới biết đường tới.” Bùi Duy liếc nhìn Bùi Danh Chính, lạnh giọng lẩm bẩm.
Ông Bùi đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh nghe thấy bèn ho một tiếng, rồi nhìn về phía Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh: “Sao hai đứa lại đến đây? Công ty bận rộn nhiều việc vậy mà…”
Bùi Danh Chính tiến lên một bước và nói thẳng: “Có bận cũng phải tới thăm chứ, ba cảm thấy thế nào rồi?”
Ông Bùi xua tay: “Đỡ hơn nhiều, yên tâm đi, ba không sao, chỉ là bị tăng huyết áp mà thôi.”
Sắc mặt của Bùi Danh Chính càng khó coi hơn khi nghe ông Bùi nói vậy. Anh nhìn sang Bùi Duy ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm ba tức giận đến nỗi nhập viện, Bùi Duy, cậu giỏi lắm!”
Khi nghe điều này, Bùi Duy lập tức cau mày, nắm đấm rũ ở bên người cũng siết chặt: “Ai nói do tôi làm tức giận!”
Ông Bùi giận dữ lên tiếng: “Được rồi! Mới gặp mặt là đã cãi nhau! Không muốn cho tôi được yên tĩnh phải không!”
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn Bùi Duy và lạnh lùng nói: “Thằng oắt này! Anh hai con nói không sai. Lúc trước người đòi phải kết hôn là con, bây giờ người muốn ly hôn vẫn là con. Con nói xem, con muốn chọc tức chết ba phải không hả!”
“Con đã quyết định chuyện này, bất kể ba nói thế nào, con cũng phải nói được làm được, nếu anh hai đã đến thì con qua phòng bên cạnh thăm mẹ đây.”
Nói xong, Bùi Duy nhìn lướt qua Bùi Danh Chính rồi bước thẳng ra khỏi cửa phòng bệnh.
Cửa phòng đóng “ầm” lại, cùng lúc đó, ông Bùi khẽ thở dài. Ông ta nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Danh Chính, lần này Bùi Duy đòi ly hôn với Chương Tú Tú, dì Dung của con có khuyên thế nào cũng không được. Bà ấy gấp gáp chạy đi tìm thằng bé, không ngờ vì chạy quá nhanh nên đã bị xe tông. Ba nghe tin thì vội vã đến bệnh viện, lại nghe Bùi Duy vẫn khăng khăng đòi ly hôn làm ba tăng huyết áp, vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, không cần tạo thành tình huống như bây giờ!”
Người vẫn luôn đứng một bên, Đường Nhật Khanh nghe ông Bùi kể đầu đuôi câu chuyện mới biết rõ tình huống.
Bùi Danh Chính cau mày và nói với giọng trầm: “Ba, Bùi Duy muốn ly hôn thì cứ tùy thằng bé. Ba biết rõ có khuyên thằng bé cũng sẽ không nghe, tại sao lại phải nổi giận?”
“Nó muốn ly hôn là nó muốn, nhưng hôn nhân này không thể nói ly là ly! Con nghĩ thử xem từ lúc nó kết hôn tới giờ đã được bao lâu. Nếu ly hôn bừa bãi như vậy thì chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó người mất mặt là cả nhà họ Bùi chúng ta!”
Ông Bùi nói rất quả quyết, khi thấy sắc mặt Bùi Danh Chính nặng nè bèn nhìn sang Đường Nhật Khanh: “Tiểu Đường, cô lại đây.”
Đường Nhật Khanh do dự một lúc rồi chậm rãi đi qua: “Có chuyện gì vậy bác?”
Ông Bùi bình tĩnh nói: “Tiểu Đường, cô nghĩ chuyện này nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ mặc cho Bùi Duy nói ly hôn là ly hôn ư? Sắp tới Bùi thị có rất nhiều vụ hợp tác, chỉ sợ tin này bị truyền ra sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác.”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cô không ngờ kết quả là quả bóng da này lại được đá đến chỗ mình. Cô ngước lên nhìn Bùi Danh Chính, khi đang không biết trả lời thế nào, giọng của ông Bùi lại vang lên bên tai: “Đừng sợ, Tiểu Đường, cô nghĩ sao thì cứ nói vậy.”
Sau khi chần chừ một lúc, cô nhẹ nhàng đáp: “Cháu không tiện nhúng tay vào việc riêng của Bùi Duy, nhưng cháu nghĩ lợi ích của công ty là rất quan trọng.”
Cô nói rất mơ hồ, nhưng ông Bùi lại khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ Bùi thị vừa nhận được một dự án lớn. Nếu gây ra việc tai tiếng vào lúc này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với công ty.”
Dứt lời, ông ta ngước lên nhìn Bùi Danh Chính: “Danh Chính, bây giờ ba đang nằm trên giường bệnh và không thể làm gì cả, mà dì Dung của con cũng bị thương, không chịu nổi kích thích. Lúc này con giúp ba khuyên nhủ Bùi Duy nữa đi, cho dù không thể làm thằng bé không ly hôn, thì cũng phải thuyết phục nó hoãn việc ly hôn một thời gian.”
Nghe ông ta nói vậy, Bùi Danh Chính cau mày, biểu cảm lạnh lùng hơn: “Ba, xem ra con đến đây là để xử lý chuyện của Bùi Duy. Bình thường con phải thu dọn tàn cuộc cho nótrong công ty thì cũng thôi đi, với chuyện riêng tư như thế, con có nói thì nó cũng không nghe.”
Ông Bùi thở dài: “Danh Chính, coi như ba nhờ con giúp đỡ chuyện này đi. Bây giờ Bùi thị vừa giành được dự án công trình, có không biết bao nhiêu công ty đỏ mắt. Nếu công ty bị bắt lấy điểm sơ hở vào lúc này, khi đó có nói gì cũng đã muộn!”
“Ba, con không lo được chuyện này. Công ty còn nhiều việc phải làm, con cũng yên tâm khi thấy ba ổn. Con đi trước đây.”
Dứt lời, Bùi Danh Chính quay sang nhìn Đường Nhật Khanh và nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Nhật Khanh hơi do dự, cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bùi Danh Chính bước về phía cửa.
“Danh Chính!” Ông Bùi hét lên giận dữ: “Hai anh em các con muốn chọc tức chết ba đúng không!”
Bùi Danh Chính nhắm mắt làm ngơ và vẫn không dừng chân lại. Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, định cất bước đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói phát ra từ đằng sau: “Tiểu Đường, cháu đợi một chút!”
Đường Nhật Khanh ngừng lại, quay sang nhìn ông Bùi thở hổn hển nằm trên giường, cô không đành lòng bèn xoay người: “Vâng, bác.”
Ông Bùi giơ tay lên vẫy tay với cô: “Cô lại đây, tôi có chút việc muốn nhờ cô.”
Sau một lúc do dự, Đường Nhật Khanh bước tới và im lặng không nói gì.
“Danh Chính không chịu giúp việc này, tôi cũng không còn cách nào. Nếu không thì cô giúp tôi khuyên nhủ Bùi Duy, bảo thằng bé đừng ly hôn trong khoảng thời gian này.”
Đường Nhật Khanh vô thức nhíu mày: “Bác à, như vậy không ổn đâu, cháu không có tư cách yêu cầu Bùi Duy làm vậy.”
Ông Bùi dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Cô cứ nói là truyền lời của tôi, giúp tôi khuyên thằng bé một chút là được, vả lại thời gian hai đứa quen biết cũng không ngắn, có lẽ thằng bé sẽ nghe theo cô.”
Đường Nhật Khanh không khỏi có chút đau lòng khi nhìn ông Bùi vô lực nằm trên giường bệnh. Cô vô thức nghĩ đến ba của mình. Giờ phút này, cô không biết nên từ chối như thế này, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.”
Nghe thấy cô đồng ý, ông Bùi mừng rỡ và gật đầu liên tục: “Vậy chuyện này nhờ vào cháu, Tiểu Đường.”
Đường Nhật Khanh gật đầu và bước ra khỏi phòng trong tâm trạng phức tạp. Khi vừa xoay người, cô thấy Bùi Danh Chính đang dựa vào vách tường trên hành lang và trông hơi khó chịu.
Cô chậm rãi đi tới và còn chưa kịp nói, anh đã lên tiếng hỏi trước: “Ba anh đã nói gì với em vậy?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi. Nếu cô nói lại những lời lúc nãy của ông Bùi cho Bùi Danh Chính, anh chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô đi làm, bèn dứt khoát đổi lời: “Bác bảo em đi khuyên anh, dù sao việc Bùi Duy ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ.”
Bùi Danh Chính nhướng mày, sự lạnh nhạt trong mắt anh trở nên dày đặc hơn: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh?”
Đường Nhật Khanh biết rõ rằng khi đối mặt với chuyện của Bùi Duy và Dương Thu Dung, Bùi Danh Chính luôn không muốn can thiệp vào, chứ đừng nói đến việc này.
Cô hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói với người đàn ông trước mặt: “Cho dù anh không quan tâm chuyện này, nhưng suy cho cùng bác cũng là ba của anh. Ông ấy vì chuyện này mà kiệt quệ cả tinh thần và thể lực, anh vẫn không thèm để ý ư?”