Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 402: CHẮC CHẮN LÀ BỌN HỌ KHÔNG?

“Đã rõ, đã làm việc thì phải đem tất cả dấu vết xử lý sạch sẽ hết mới được!” Hồ Nguyệt Như cười cười, nhích lại gần trong ngực Tiêu Nhạc Phi.

Đợi bọn họ rời khỏi câu lạc bộ lên xe rồi, mấy thuộc hạ phái đi xử lý camera giám sát cũng đã trở về rồi, Tiêu Nhạc Phi mới nở nụ cười, phân phó lái xe: “Đi thôi.”

Hồ Nguyệt Như nhìn thoáng về phía cửa câu lạc bộ qua cửa sổ, đáy mắt lướt qua một tia lãnh ý, lại không hiểu sao sinh ra chút lo lắng: “Nhạc Phi, nếu như Đỗ Nhã Thanh không làm gì Đường Nhật Khanh thì sao, đến lúc đó Đường Nhật Khanh vẫn sẽ đem chuyện này nói cho Bùi Danh Chính biết, nếu như bọn họ nghi ngờ tôi rồi thì mấy chuyện kia cũng khó mà làm được…”

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Nhạc Phi chìm chìm, sau vài giây trầm mặc anh ta lại lạnh giọng mở miệng: “Không phải Bùi Danh Chính đang đi công tác ở bên ngoài sao? Mấy ngày này cũng đủ thời gian để chúng ta xử lý mọi chuyện rồi.”

Hồ Nguyệt Như nhẹ gật đầu, cảm thấy lập tức buông lỏng rất nhiều, cô ta dựa đầu vào lòng Tiêu Nhạc Phi, cong môi cười cười: “Chờ qua hết ba tháng này, tôi có thể không cần tiếp tục ở lại Bùi thị nữa rồi đúng không?”

“Ừm.” Tiêu Nhạc Phi cụp mắt, nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai Hồ Nguyệt Như, nhưng đáy mắt ngoại trừ lạnh lùng ra thì cũng không có một tia tình cảm nào khác.

Nghe vậy, Hồ Nguyệt Như hạnh phúc mở miệng: “Vậy là tốt rồi, đến lúc đó tôi có thể quang minh chính đại đi cùng với anh, rốt cục cũng không cần giấu diếm như bây giờ nữa rồi!”

Tiêu Nhạc Phi ngoắc ngoắc khóe môi, cũng không nói một câu nào.

Chỉ sợ đến lúc đó, Hồ Nguyệt Như sẽ không còn suy nghĩ như vậy.

Từ lúc Đỗ Nhã Thanh nhận được điện thoại đến khi cô ta đuổi tới câu lạc bộ Tinh Nhạc còn chưa đến bốn mươi phút, dựa theo số phòng mà người trong điện thoại cho, Đỗ Nhã Thanh rất nhanh đã đi tới được cửa phòng bao nhưng lúc nhìn thấy cửa phòng đóng chặt thì trong lòng cô ta lại sinh ra một cảm giác bất an.

Đột nhiên có một cuộc điện thoại kỳ lạ gọi tới nói cho cô ta địa chỉ này, cô ta không nghi ngờ mới là không bình thường đấy.

Hít sâu một hơi, Đỗ Nhã Thanh lấy hết dũng khí đưa tay gõ gõ lên cửa phòng, thấy bên trong không hề truyền ra bất kỳ âm thanh nào nên cô ta dứt khoát đưa tay đem cửa đẩy ra.

Đi vào mấy bước, lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh nằm trên ghế sofa không nhúc nhích, cô ta vẫn bị giật nảy mình.

“Đường… Đường Nhật Khanh!” Đỗ Nhã Thanh hít sâu một hơi: “Cô tỉnh lại đi!”

Gọi vài tiếng nhưng vẫn không thấy bất kỳ phản ứng nào, Đỗ Nhã Thanh lấy hết dũng khí vươn tay ra thăm dò hơi thở của Đường Nhật Khanh, thấy cô còn hơi thở lúc này mới thở dài một hơi.

Cô ta không rõ đến tột cùng là ai gọi điện thoại báo tin cho mình, sao người đó lại không tìm người khác mà hết lần này tới lần khác lại tìm tới cô ta, chuyện kỳ quặc như thế này chắc chắn là có ý khác.

Đi tới đi lui trong phòng bao, nghĩ nửa ngày nhưng Đỗ Nhã Thanh vẫn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào mới được.

Mặc dù cô ta vô cùng chán ghét Đường Nhật Khanh cũng rất hi vọng cô có thể biến mất, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Bùi Danh Chính nữa nhưng mặc dù như thế cô ta vẫn chưa hung ác đến mức muốn đem Đường Nhật Khanh diệt khẩu.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta vẫn không nghĩ ra phải xử trí Đường Nhật Khanh như thế nào, nếu như trực tiếp gọi điện thoại thông báo cho Bùi Danh Chính thì cô ta không cam tâm, hơn nữa bây giờ Bùi Danh Chính cũng đang đi công tác bên ngoài không ở Hải Thành…

Trong đầu đột nhiên lóe lên một gương mặt, Đỗ Nhã Thanh đột nhiên thông suốt, cầm điện thoại di động lên trực tiếp gọi cho Lục Nghiêu.

Một lát sau đối phương mới nghe máy: “Alo?”

“Lục Nghiêu, lần trước chúng ta vừa gặp nhau nói chuyện hợp tác anh còn nhớ không? Bây giờ tôi có một cơ hội tốt chỉ xem anh có thể nắm được hay không thôi?”

Nửa giờ sau, Lục Nghiêu vội vã chạy tới phòng bao 325 của câu lạc bộ Tinh Nhạc, vừa đẩy cửa ra liền thấy Đỗ Nhã Thanh đang ngồi ở trên ghế sofa mà Đường Nhật Khanh thì đang nằm ở một bên.

Anh ta nhíu mày, bước nhanh lên trước, lay người gọi Đường Nhật Khanh: “Khanh Khanh! Tỉnh lại đi!”

“Đừng gọi nữa.” Giọng nói của Đỗ Nhã Thanh hơi nghiêm túc: “Cô ta bị hạ thuốc mê, đoán chừng trong chốc lát không tỉnh lại được đâu.”

Nghe vậy, sắc mặt Lục Nghiêu trong nháy mắt trở nên nặng nề, anh ta hơi siết chặt nắm đấm, giương mắt nhìn về phía Đỗ Nhã Thanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay từ đầu lúc tôi đồng ý hợp tác với cô cũng không hề nói đồng ý cho cô dùng loại phương thức này!”

“Tôi có nói là tôi làm sao?” Đỗ Nhã Thanh thẳng tắp sống lưng, nhìn thẳng vào Lục Nghiêu: “Tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ bảo tôi tới đây tìm Đường Nhật Khanh, tôi có lòng tốt gọi điện thoại báo tin cho anh không ngờ anh lại quay ra trách tội tôi!”

“Không phải cô làm à? Vậy là ai?”

Đỗ Nhã Thanh hừ lạnh một tiếng: “Sao mà tôi biết được?”

Nghe vậy, trong lòng Lục Nghiêu có chút bất an, cảm thấy có chút không đúng nên anh ta lập tức xoay người đem Đường Nhật Khanh ôm lên: “Bất kể là ai làm thì hiện tại quan trọng nhất chính là mang cô ấy rời khỏi chỗ này trước.”

Đỗ Nhã Thanh đứng dậy đuổi theo Lục Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Đừng quên giao dịch của hai chúng ta, bây giờ tôi giao người lại cho anh, còn lại anh tự xử lý đi, mang cô ta rời đi, càng xa càng tốt, thừa dịp bây giờ Bùi Danh Chính đang đi công tác ở xa không về được.”

Nhìn thật sâu cô gái bên cạnh một chút, Lục Nghiêu trầm giọng nói: “Tôi sẽ xem tình hình rồi xử lý.”

Vứt xuống câu nói này xong anh ta lập tức tăng nhanh bước chân, ôm Đường Nhật Khanh rời khỏi câu lạc bộ tiến về phía khách sạn ngay gần đó.

Sau khi sắp xếp cho cô xong xuôi, Lục Nghiêu mới gọi một người bạn làm bác sĩ tới đây để xem xét tình hình của Đường Nhật Khanh.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nhẹ giọng mở miệng: “Chỉ bị người ta hạ thuốc mê thôi, bây giờ cũng chỉ có thể đợi cô ấy tự mình tỉnh lại, anh ở bên cạnh chú ý tới cô ấy một chút.”

Lục Nghiêu gật đầu, vội vàng nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Sau khi tiễn người bạn bác sĩ về rồi Lục Nghiêu ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, tâm tình phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt của cô.

Rốt cuộc là ai đánh thuốc mê Đường Nhật Khanh đây? Tại sao bọn họ lại gọi điện thoại cho Đỗ Nhã Thanh? Đến tột cùng có mục đích gì?

Rất nhiều nghi vấn nổi lên trong lòng Lục Nghiêu, anh ta nghĩ nghĩ một lát rốt cục nghĩ tới điều gì liền lập tức gọi điện thoại phái người tới câu lạc bộ Tinh Nhạc kiểm tra camera giám sát, nhưng sau khi biết hôm nay tất cả màn hình giám sát đều bị mất thì tất cả nghi vấn của anh ta càng giống như bị một đám mây đen bao phủ.

Bất tri bất giác lại qua thêm một giờ, Lục Nghiêu vừa đi rót một ly nước nóng liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến một tiếng động rất nhỏ, anh ta lập tức đi vào phòng.

“Khanh Khanh, em tỉnh rồi!” Nhìn thấy cô tỉnh lại, Lục Nghiêu mừng rỡ không thôi.

Đường Nhật Khanh nhìn xung quanh một chút sau đó lại quay sang nhìn Lục Nghiêu, không hiểu ra sao: “Em. . . Tại sao lại ở chỗ này?”

Cô nhớ rõ lúc mình gặp người xấu ở ven đường. . . Chuyện xảy ra sau khi hôn mê cô đều hoàn toàn không biết gì.

“Nói ra cũng rất dài dòng.” Lục Nghiêu kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh Đường Nhật Khanh: “Em nói cho anh biết trước, hôm nay em đã gặp những ai?”

Đường Nhật Khanh nhíu lông mày cố gắng nghĩ lại sau đó chậm rãi đem chuyện mình theo dõi Hồ Nguyệt Như nói ra.

Càng nghe sắc mặt Lục Nghiêu càng trầm, chờ sau khi Đường Nhật Khanh nói xong, anh ta mới hít một hơi thật dài mở miệng nói: “Anh nhận được điện thoại của Đỗ Nhã Thanh mới tới câu lạc bộ Tinh Nhạc tìm em, mà Đỗ Nhã Thanh nói với anh là có người nói cho cô ta biết em đang ơ phòng bao 325, cho nên cô ta mới tới đó…”

Đem mọi chuyện liên kết lại với nhau một lượt, Đường Nhật Khanh hít thật dài một hơi bất tri bất giác siết chặt nắm đấm: “Em biết rồi, nhất định là Tiêu Nhạc Phi và Hồ Nguyệt Như làm!”

Lúc cô chạy trốn quả thực có nghe được tiếng cửa phòng bao mở ra, mà nhân viên phục vụ kia cũng đã nhìn thấy mặt của cô, nếu như cô đoán không lầm thì hẳn là anh ta đã nói cho Hồ Nguyệt Như và Tiêu Nhạc Phi cho nên bọn họ mới phái người đến bắt cô…

Lục Nghiêu nhẹ giọng hỏi: “Chắc chắn là bọn họ không?”

Đường Nhật Khanh dừng một chút, vươn tay móc điện thoại di động từ trong túi ra, mở album ảnh ra xem thì quả nhiên tất cả ảnh trong album ảnh đều đã bị xóa hết, những tấm ảnh cô mới chụp kia cũng biến mất không thấy!

Tay cầm di động hơi siết chặt lại, Đường Nhật Khanh cắn môi, ngữ khí khẳng định nói: “Chính là bọn họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK