Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 447: LÀM SAO ĐỂ BÙ ĐẮP SÁU NĂM NAY.

Nghe thấy vậy, mi tâm Bùi Danh Chính càng nhíu chặt hơn, sắc mặt cũng tức tốc trở nên băng lãnh.

Thời gian này, anh bận với mấy vấn đề trong tay, không rảnh quan tâm đến công ty, không ngờ đám cổ đông và quản lý cấp cao trong công ty càng lúc càng trở nên ngông cuồng, hôm nay còn muốn cách chức anh!

“Tôi lại muốn xem thử, cách chức tôi rồi thì cái vị trí này ai dám ngồi lên.” Bùi Danh Chính lạnh giọng nói: “Truyền đạt nguyên văn tới bọn họ, ghi nhớ mấy tên cầm đầu cho tôi, đợi tôi về xử lý.”

Sau khi dặn dò xong, Bùi Danh Chính liền cúp máy không hề do dự.

Đường Nhật Khanh ở bên cạnh nhịn không được mà hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn cô, mi tâm anh khẽ dịu lại, giọng nói cũng mềm mại hơn: “Một chút chuyện vặt thôi, không cần lo, chúng ta đi mộ viên trước.”

Thấy biểu tình của anh không giống như đang nói dối nên Đường Nhật Khanh cũng không hỏi nhiều.

Chiếc xe vút bay trên đường, rất nhanh đã đến mộ viên, nhìn hàng cây thông bên ngoài mộ viên, tâm trạng của Đường Nhật Khanh bất giác trầm xuống.

Trải qua sáu năm, cuối cùng cô cũng làm rõ được cái chết của ba, bây giờ cô đến đây thăm ông cũng không còn áy náy đến không ngẩng đầu lên được nữa.

Trước khi đến hậu viện của mộ viên, cô đã mua rất nhiều đồ cúng, sau đó mới từ từ sải bước đến chỗ mộ của ba.

Bùi Danh Chính ở bên cạnh, chậm rãi bước đi theo cô, anh nhẹ giọng nói: “Thật ra mộ viên là một nơi rất tốt, tất cả bí mật đều chôn ở dưới đất, còn hồi ức thì lại có thể kéo dài một cách vô hạn.”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh khẽ ngây người, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, đôi mắt anh đen láy thâm trầm, cả người trên dưới đã bớt đi một chút nghiêm nghị mà nhiều thêm vài phần nhu tình.

Hai người từ từ đi đến trước bia mộ của Đường Chính Đông, nhìn tấm ảnh trắng đen trên tấm bia mà đầu mũi cô chợt chua xót, nước mắt liền tuôn ra.

Cô làm sao mà nói cho ông biết hung thủ thật sự đã giết ông là mẹ Đường chứ? Cái đáp án này cho dù là đối với ba hay là đối với cô, cũng đều quá tàn nhẫn.

Đột nhiên, một bên vai của cô trĩu nặng xuống, một thanh âm trầm thấp vang lên từ người đàn ông bên cạnh: “Em không cần nói ông ấy cũng sẽ hiểu mà.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi sắp đồ cúng xong, Đường Nhật Khanh bắt đầu nhẹ giọng nói về cuộc sống của cô, rồi nói về sự trưởng thành của Tiểu Trạch, nhưng không có nói đến mẹ Đường.

Bùi Danh Chính đứng ở phía không xa nhìn những cử động của cô, tâm trạng anh cũng theo đó mà có chút nặng trĩu. Sáu năm trước, anh làm thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao đến cuối cùng anh đã đồng ý để cho Đường Nhật Khanh sinh đứa trẻ ra nhưng cô vẫn cố chấp muốn rời khỏi anh, thì ra từ lúc bắt đầu thì cô đã xem mình là kẻ thù giết cha rồi…

Cũng may, bây giờ sự việc đã sáng tỏ, tương lai của anh và Đường Nhật Khanh cũng không còn quá xa nữa.

Sau khi tế bái xong, Đường Nhật Khanh từ từ đứng dậy, cô nhìn tấm ảnh trắng đen của Đường Chính Đông trên tấm bia và chậm rãi nói: “Ba, ba yên tâm đi, từ nay về sau con sẽ sống thật tốt, ba không cần lo đâu.”

Sau khi trải qua chuyện này, cô đã nhìn rõ rất nhiều thứ, cũng tỉnh ngộ rất nhiều điều, đời người ngắn ngủi, bây giờ cô chỉ muốn nhìn Tiểu Hạo Trạch từ từ lớn khôn, và sống quãng đời còn lại với người đó thật vui vẻ.

Cô quay người lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh đợi cô, trong lòng chợt dấy lên một sự yên tâm.

Đường Nhật Khanh chậm rãi đi đến bên cạnh Bùi Danh Chính, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên đối mắt nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có một chuyện, em muốn nói với anh…”

Cổ họng như thắt lại, cô ngập ngừng một lát sau đó mới lấy lại dũng khí và nói: “Xin lỗi, là em đã hiểu lầm anh, hiểu lầm anh sáu năm.”

Cô luôn xem anh là kẻ thù giết cha, tránh né anh sáu năm, đồng thời cũng hận anh sáu năm.

Nghe vậy, nơi đáy mắt Bùi Danh Chính liền hiện ra một ý cười, một lát sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Cho nên để bù đắp cho anh, em có biểu thị gì không?”

Đường Nhật Khanh sững sờ một lát, đúng lúc không biết nên nói gì thì đột nhiên trước mắt tối sầm, cô bị Bùi Danh Chính trực tiếp ôm vào lòng.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì bên tai đã nghe thấy thanh âm dịu dàng của người đàn ông rồi: “Em phải dùng 60 năm sau để bồi thường.”

Trái tim người Đường Nhật Khanh như mềm nhũn, sau đó là cả mặt nóng bừng, cô định đưa tay đẩy anh ra nhưng vừa mới vươn tay tới thì đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông gói gọn lại, không nhúc nhích được rồi.

Đường Nhật Khanh cau mày: “Anh…”

Bùi Danh Chính cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Sao? Em nghĩ oan anh sáu năm, tính như vậy mà bỏ qua sao?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng ngữ khí và khí thế vẫn rất tràn đầy, Đường Nhật Khanh sững sờ, nhất thời cô thật sự là không có lời nào để phản bác nữa.

Nhìn thấy bờ má người phụ nữ đã đỏ bừng, Bùi Danh Chính hài lòng cong khoé môi lên, anh buông cô ra rồi kéo cô về phía trước: “Đi theo anh đến một nơi.”

“Đi đâu?”

Đường Nhật Khanh bị kéo ra khỏi mộ viện, cô gặng hỏi vài lần nhưng Bùi Danh Chính đều không trả lời.

Đường Nhật Khanh bị nhét vào trong xe với vẻ mặt mờ mịt, nhìn thấy chiếc xe đang đi về một hướng hoàn toàn xa lạ, cô lại nhịn không được mà lại hỏi: “Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đâu?”

Bùi Danh Chính nhếch khoé môi lên cười, cố ý thừa nước đục thả câu: “Một nơi mà em chắc chắn sẽ thích.”

Chiếc xe chưa lái được một lúc thì cảnh sắc hai bên đường đã càng ngày càng khác rồi, người rất ít, nhưng phong cảnh thì càng ngày càng đẹp, đột nhiên chiếc xe rẽ một cái, lái vào một con đường rừng nhỏ, sau vài lần quẹo qua rẽ lại thì Đường Nhật Khanh đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cái hồ, bên hồ còn có một ngôi nhà gỗ màu trắng nữa.

Bùi Danh Chính dừng xe lại rồi đẩy cửa xuống xe, Đường Nhật Khanh cũng theo xuống, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Nơi này là…”

“Trước khi gặp em, có lúc cuộc sống quá mệt mỏi anh sẽ một mình chạy đến dây, dã ngoại, câu cá, thả lỏng bản thân mình, sau này càng lúc càng bận, cũng không còn thời gian đến nữa.

Bùi Danh Chính vừa nói vừa đưa tay ra nắm lấy tay Đường Nhật Khanh một cách vô cùng tự nhiên, anh kéo cô đến căn nhà gỗ màu trắng nhỏ.

Giẫm lên vô số hòn đá to to nhỏ nhỏ, Đường Nhật Khanh từ từ theo Bùi Danh Chính hướng về phía trước, ở một nơi cách xa nơi nhộn nhịp của con người, ở một nơi thần bí yên tĩnh như này, cô cũng bất tri bất giác cảm thấy thoải mái.

Đi đến trước căn nhà gỗ nhỏ, Bùi Danh Chính đột nhiên buông tay cô ra sau đó khom eo tìm chìa khoá ở trong chậu hoa bên cạnh, sau đó mở cửa căn nhà gỗ ra.

Trang trí bên trong rất đơn giản, nhưng cái gì cần có thì sẽ có, còn có thực phẩm khô đóng hộp, cũng như những thứ để câu cá và cắm trại, và một chiếc giường không lớn lắm.

Nhìn thấy Bùi Danh Chính cởi áo khoác ra, sau đó xắn tay áo lên rồi chuẩn bị đi nhóm lửa, Đường Nhật Khanh chợt sững người một lát, rồi lên tiếng hỏi: “Hôm nay chúng ta ở đây sao?”

Bùi Danh Chính ngừng động tác của mình, ngước mắt nhìn cô: “Không thích sao?”

Không phải là không thích, chỉ là mấy chuyện này cô chưa từng làm qua thôi, càng huống hồ hôm nay cô còn muốn gặp Tiểu Hạo Trạch.

“Tiểu Trạch…”

“Có Giang Vãn Vãn và thím Trương ở cùng với nó, sẽ không sao đâu.”

Bùi Danh Chính nói xong thì liền sải bước tiến tới kéo lấy tay cô đi qua bên cạnh: “Qua đây giúp anh.”

Sau khi do dự một hồi, Đường Nhật Khanh cũng đi lên trước giúp Bùi Danh Chính nhặt một số củi, để nhóm bếp trong nhà.

Sau khi ăn đơn giản xong, Bùi Danh Chính liền đi dựng lều trên bãi hồ ở trước ngôi nhà gỗ, và còn chuẩn bị một cần câu.

Đường Nhật Khanh ngồi sang một bên, nhìn người đàn ông vui vẻ bận rộn ở kia, bất tri bất giác mà khoé môi cô đã cong lên rồi.

Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Danh Chính, trước đây cô chỉ cảm thấy anh là một người lạnh băng không có tình người, nhưng bây giờ xem ra, con người anh ấy còn phong phú hơn những gì cô tưởng tượng.

Đột nhiên, người đàn ông quay lại và nhìn về phía cô. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trái tim Đường Nhật Khanh như ngừng lại, sau đó nó lại nhảy tung lên một cách không thể nào kiểm soát được.

Cô hoảng loạn dời tầm mắt đi, nhưng khuôn mặt thì đỏ bừng, tim thì nhảy loạn xạ lên.

Từ đầu đến cuối, Bùi Danh Chính luôn là người đàn ông làm trái tim cô rung động, điều này chưa từng thay đổi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK