CHƯƠNG 210: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN PHÓNG VIÊN
Trong phòng bệnh, Đường Nhật Khanh buồn bực chán nản, liền gọi Triệu Phiên đến nói chuyện phiếm.
Suy cho cùng thì Triệu Phiên vẫn còn nhỏ tuổi, hết lần này đến lần khác bị Đường Nhật Khanh hỏi thăm đến chuyện liên quan đến tình cảm, còn chưa hỏi mấy câu, Triệu Phiên đã đỏ mặt.
Thật sự không thể chống đỡ được sự tấn công của Đường Nhật Khanh, Triệu Phiên liên tục khoát tay nhận thua: “Không nói nữa, em ra ngoài đây, không tán gẫu với chị nữa đâu.”
Đường Nhật Khanh thấy Triệu Phiên muốn đi, liền vội vàng cười: “Được rồi được rồi, chị không đùa cậu nữa.”
Triệu Phiên đã hạ quyết tâm rồi, quả thật hờ hững đẩy cửa ra ngoài.
Cũng chưa qua mấy phút, cửa phòng bệnh lại bị Triệu Phiên đẩy ra, vẻ mặt cậu ta sợ hãi bước vào.
Đường Nhật Khanh thấy sắc mặt của cậu ta không đúng, vội vàng mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
“Ở hành lang có rất nhiều phóng viên đang đi về phía của chúng ta, có phải là đến tìm chị…”
Đường Nhật Khanh sửng sốt nữa giây, chần chờ mở miệng: “Không phải đâu nhỉ.”
Nhưng rất nhanh, không đợi cô nghĩ rõ ràng, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.
Triệu Phiên vừa rồi thuận tay đóng cửa đã khóa trái cửa lại, lúc này người ở bên ngoài không đẩy cửa ra được, cũng chỉ có thể gõ cửa.
“Cốc cốc cốc! Cô Đường, có thể cho chúng tôi phỏng vấn chút không.”
“Cô Đường, nghe nói cô bị thương, cho hỏi vết thương có nghiêm trọng không?”
“…”
Những câu hỏi khác nhau vang lên ở ngoài cửa, đám phóng viên này vậy mà thật sự đến phỏng vấn cô.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nhìn về phía Triệu Phiên, mở miệng hỏi: “Sao lại đột nhiên như vậy, hôm qua lúc xảy ra chuyện cũng đâu có phóng viên, sao ngày hôm sau lại đột nhiên có nhiều phóng viên chạy đến như vậy?”
Triệu Phiên cũng không hiểu ra sao, cậu ta đứng ở cửa, mở miệng hỏi: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Bây giờ đám phóng viên này đang vây ở cửa, sợ là bọn họ cũng không bước ra được cửa.
Huống hồ, ý đồ của những phóng viên này cũng không rõ, lấy chuyện Đường Nhật Khanh bị đánh để đưa lên tin tức, cũng không biết có lợi với Bùi thị hay không, cô không thể cứ tùy tiện mà tiếp nhận phỏng vấn được.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, im lặng lúc lâu cũng không nghĩ ra cách nào.
Mà vào lúc này, Bùi Danh Chính còn phải bận chuyện chính sự ở bên ngoài, e là nửa giờ sau cũng không thoát thân được, cô phải tự mình nghĩ ra cách giải quyết.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa càng ngày càng lớn, âm thanh ồn ào ở bên ngoài xen lẫn vào một chỗ, có thể nghe ra được có không ít người đang vây ở cửa. Nếu như lúc này mở cửa ra, Đường Nhật Khanh chắc chắn chạy không thoát, khẳng định sẽ bị đám phóng viên này bao vây.
Mắt nhìn thấy Triệu Phiên cầm điện thoại muốn gọi cho ai đó, Đường Nhật Khanh lập tức gọi cậu ta lại: “Khoan đã.”
“Chị, nếu như không gọi điện thoại cho chủ tịch Bùi, đợi lát nữa đám phóng viên kia thật sự xông vào, chúng ta phải làm sao đây?”
Cũng không phải thân thủ của Triệu Phiên không thể đối phó được với đám người kia, chỉ là nghe được từ âm thanh, bên ngoài ít nhất cũng có mười phóng viên, một mình cậu ta bảo vệ Đường Nhật Khanh, chỉ sợ có chút khó khăn.
Đường Nhật Khanh nhăn mày, ánh mắt rơi vào nút bấm ở đầu giường, con ngươi cô khẽ động, lập tức đưa tay nhấn nút bấm.
Không lâu sau đó, tiếng ồn ào bên ngoài càng thêm vang dội, lờ mờ có thể nghe được âm thanh của bác sĩ và y tá.
Lại thêm một lát sau, âm thanh bên ngoài mới chậm lại ít đi một chút, đến cuối cùng, ngoài cửa rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Triệu Phiên đứng ở cửa cũng nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhịn không được mà khen ngợi: “Chị, vẫn là chị có cách.”
Đường Nhật Khanh kéo khóe môi nở nụ cười, không nói gì, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy lo lắng.
Hôm qua cô được Bùi Danh Chính đưa đến bệnh viện, suốt một buổi tối đều không nhìn thấy phóng viên nào, chứng minh tin tức của cô trong bệnh viện này không hề bị truyền ra ngoài. Nhưng sáng hôm nay, đám phóng viên này lại như ong vỡ tổ mà chạy đến, hơn nữa mục đích cũng rất rõ ràng, nhằm vào phòng bệnh của cô mà đến.
Điều đó đủ để chứng minh chuyện này chắc chắn không đơn giản, cũng có thể nói là do có người cố ý để lộ tin tức cô nằm viện ở đây, dẫn đến việc đám phóng viên như ong vỡ tổ mà đến.
Mà người tung tin tức ra ngoài, dụng ý khó dò, chắc chắn là người không đơn giản.
Đường Nhật Khanh có chút lo lắng cho Bùi Danh Chính, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc của anh, cuối cùng vẫn nhịn xuống mà không gọi điện thoại.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, y tá đến kiểm tra, còn cẩn thận mà đem hai phần cơm vào, dặn dò Đường Nhật Khanh khóa trái cửa kỹ càng, có bất cứ chuyện gì đều có thể rung chuông.
Đường Nhật Khanh vừa mới ăn được hai miếng cơm, đột nhiên ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
Bùi Danh Chính và Triệu Phiên giật mình trong vô thức, hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Khanh Khanh, là mẹ đây, con có ở bên trong không.”
Thân thể Đường Nhật Khanh cứng đờ, do dự trên mặt lập tức biến thành kinh ngạc, cô để đôi đũa xuống, ánh mắt lãnh đạm mấy phần.
Triệu Phiên phát giác được sắc mặt Đường Nhật Khanh không đúng, cậu ta do dự chớp mắt, mở miệng hỏi: “Chị, có muốn mở cửa không?”
Cậu ta vừa dứt lời, giọng nói ngoài cửa lại vang lên: “Khanh Khanh, con ở đâu?”
Đường Nhật Khanh kịp phản ứng lại, ngước mắt nhìn về phía Triệu Phiên, lạnh lùng nói: “Đi mở cửa đi, cậu đứng coi ở cửa ra vào.”
“Dạ.” Triệu Phiên vâng lời, lập tức đi ra mở cửa.
Mẹ Đường vừa nhìn thấy cửa được mở ra, đáy mắt lướt qua một tia khinh bỉ, bà ta nhìn thoáng qua Triệu Phiên mở cửa cho mình, do dự hỏi: “Cậu là…”
Triệu Phiên cười cười: “Tôi là người của chủ tịch Bùi phái đến để bảo vệ an toàn cho chị Nhật Khanh.”
Mẹ Đường nghe vậy cũng gật nhẹ đầu, lập tức bước nhanh đi vào phòng, vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh ngồi trên giường, bà ta cau mày, sắc mặt lo lắng đi đến.
“Nhật Khanh, con đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại bị thương, mẹ nhìn thấy tin tức mới biết con đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Đường Nhật Khanh lãnh đạm, cô cười nhưng lại giống như không cười ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Đường, hỏi ngược lại: “Mẹ, bây giờ mẹ phải dựa vào tin tức mới biết mẹ còn có một người con gái này ư?”
Giọng nói của cô gay gắt, ánh mắt cũng không tốt, mẹ Đường do dự một chút, đi đến bên giường cô: “Khanh Khanh, con nói gì vậy?”
Hàm răng Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, trong đầu của cô lướt qua cảnh tượng của mẹ và Phùng Chấn Bang ở cùng một chỗ, bất tri bất giác, sự tức giận xông lên đến đỉnh đầu.
Thế nhưng tiếng chất vấn đã đến bên miệng, cô có làm thế nào cũng không nói ra được.
Lông mày mẹ Đường nhíu chặt lại, mở miệng hỏi: “Khanh Khanh, con sao vậy?”
Đường Nhật Khanh cố nén tức giận, ngước mắt hỏi: “Mẹ, gần đây mẹ đang bận chuyện gì vậy?”
Mẹ Đường ngẩn người: “Mẹ… mẹ còn có thể bận gì chứ, cũng không bận bịu cái gì…”
“Không hề bận gì cũng không liên lạc với con, chỉ khi tin tức xuất hiện vụ tai nạn mẹ mới nhớ đến có người con gái là con?”
“Nhật Khanh! Con…” Mẹ Đường nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: “Là do con nói con bận, cho nên mẹ mới không quấy rầy con.”
Khóe môi Đường Nhật Khanh xuất hiện một nụ cười lạnh, cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Một lát sau, thái độ của mẹ Đường hòa hoãn một chút, bà ta thở dài, mở miệng nói: “Đến đây, để mẹ xem miệng vết thương của con.”
Mẹ Đường nói, liền vươn tay nhẹ nhàng đụng băng gạc trên đầu Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nghiêng đầu sang một bên, né tránh bàn tay của bà ta.
Hai tay của mẹ Đường hơi dừng lại ở giữa không trung, đáy mắt lướt qua vẻ lúng túng.
Bà ta vốn cho rằng tâm trạng của Đường Nhật Khanh không tốt, cho nên cô mới có thể tránh né bà ta, cũng không ngờ rằng chỉ một giây sau, Đường Nhật Khanh liền mở miệng nói: “Mẹ, mấy ngày nữa con xuất viện, chúng ta cùng đến ngục giam thăm ba có được không?”
Thân thể mẹ Đường cứng đờ, sắc mặt chìm xuống, sau khi dừng lại mấy giây, bà ta mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “…Con đã muốn đi, thì chúng ta cứ đi thăm thôi…”