CHƯƠNG 423: NGƯỜI NHÀ HỌ BÙI KHÔNG AI DỄ ĐỐI PHÓ
Đường Nhật Khanh sững sốt, lập tức nghe ra đây là giọng của Giang Vãn Vãn, cô còn chưa kịp phản ứng lại, cửa đột nhiên bị người ta đẩy ra, Dương Thu Dung khuôn mặt hoang mang xuất hiện ở cửa.
Tiếp đó, Giang Vãn Vãn kéo Tiểu Hạo Trạch đi vào, cô ấy cười hì hì nhìn Dương Thu Dung, khẽ hỏi: “Vị này hẳn là vợ của ông Bùi đi?”
Dương Thu Dung gật đầu, sắc mặt có chút không được tự nhiên, chỉ là ánh mắt không dời đi, rơi trên người Tiểu Hạo Trạch, không tự chủ nhìn nhiều thêm một chút.
Giang Vãn Vãn như có suy nghĩ gật đầu, cười hỏi: “Vậy bà vừa rồi đứng ở cửa sao không vào?”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Dương Thu Dung trắng bệch, xấu hổ cười, giơ hộp bánh đậu xanh trong tay đi tới bên giường ông lão, cười nói: “Giờ không phải vào rồi sao! Vừa rồi sợ làm phiền họ nói chuyện.”
Giang Vãn Vãn nghe vậy, cười gật đầu, không nói gì nữa.
Vài câu nói vừa nói ra, trong lòng Đường Nhật Khanh đã hiểu dụng ý của Giang Vãn Vãn, nếu cô đoán không sai, lúc Giang Vãn Vãn dắt Tiểu Hạo Trạch tới, hẳn vừa khéo đụng phải Dương Thu Dung áp vào cửa nghe trộm, cho nên cô ấy vừa rồi mới đột nhiên hét to ở ngoài.
Ông lão nghe vậy, trong lòng cũng hiểu, ông tằng hắng, nhìn thấy Giang Vãn Vãn dắt Tiểu Hạo Trạch, biểu cảm lập tức thay đổi: “Tiểu Trạch…mau tới đây! Để ông nhìn xem!”
Tiểu Hạo Trạch chạy chậm tới bên người Đường Nhật Khanh, mở đôi mắt to nhìn ông lão, khẽ hỏi: “Ông bị bệnh sao?”
Đường Nhật Khanh cười, giơ tay xoa đầu Tiểu Hạo Trạch, khẽ nói: “Ông không sao, sẽ mau khỏi thôi, con nói chuyện với ông một chút.”
Tiểu Hạo Trạch gật đầu, đi tới bên giường bệnh, nhìn ông lão hỏi: “Ông ơi, ông đau sao?”
Lời nói của trẻ con là ngây thơ nhất, ông lão nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch, cười không khép được miệng, ông lắc đầu, sờ cái đầu nhỏ của cậu: “Không đau…”
Ông đột nhiên nhớ tới gì đó, cầm bánh đậu xanh Dương Thu Dung vừa mua về, mở ra đưa cho cậu: “Đến đây, Tiểu Trạch, ăn bánh đậu xanh.”
Thấy ông cháu hai người ở chung hòa hợp, Đường Nhật Khanh cũng bất giác cong khóe môi.
Đột nhiên, Giang Vãn Vãn đi tới, giơ tay kéo quần áo Đường Nhật Khanh, khẽ nói: “Cậu ra ngoài trước, mình có lời muốn nói với cậu.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhìn ông lão và Tiểu Hạo Trạch đang chơi rất vui vẻ, cũng không cắt ngang hai người, xoay người theo Giang Vãn Vãn ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra ngoài, Đường Nhật Khanh đã thấy sắc mặt Giang Vãn Vãn không tốt.
Đường Nhật Khanh vội mở miệng hỏi: “Sao vậy Vãn Vãn? Có phải Tiểu Trạch chọc cậu giận không?”
“Không phải, Tiểu Trạch sao lại chọc mình giận, mình dẫn nó ra ngoài chơi vui vẻ còn không kịp!” Giang Vãn Vãn nói, giọng nói đột nhiên trầm xuống, lướt mắt nhìn phía phòng bệnh, khẽ nói: “Nhật Khanh, cậu không biết lúc nãy mình tới đã nhìn thấy gì đâu! Dương Thu Dung đó, áp ở ngoài cửa, nghe trộm hai người nói chuyện! Mình cũng không biết bà ta đã nghe được bao lâu rồi.”
Đường Nhật Khanh cong môi cười, không nói gì, trong lòng lại có tính toán.
Cô rất rõ ràng, nhân phẩm của Dương Thu Dung này luôn không tốt, trước đây lúc còn làm người giúp việc ở khu biệt thự, thường muốn câu dẫn ông chủ trong nhà để thượng vị, thậm chí ngay cả ba cô cũng từng quyến rũ.
Bây giờ bà ta mặc dù đã vào nhà giàu như mong muốn, nhưng dã tâm của bà ta không chỉ dừng lại ở đây.
Thấy Đường Nhật Khanh nửa ngày không nói chuyện, Giang Vãn Vãn có chút gấp gáp: “Nhật Khanh, cậu có phải cảm thấy mình cái gì cũng không biết không? Thực ra trong lòng mình đều hiểu rõ! Hơn nữa hai ngày gần đây chuyện của Chương Tú Tú đã truyền đi điên cuồng trên mạng, mình cho cậu biết, người nhà họ Bùi không có ai dễ đối phó, ai cũng không dễ chọc vào!”
Cô ấy nói rồi, đột nhiên giơ tay ra, kéo tay Đường Nhật Khanh, tận tình khuyên nhủ: “Người nhà họ Bùi đều quá phức tạp, cậu nhất định phải cẩn thận, biết không? Trước đây cậu và Tiểu Trạch ở Tương Nam, cuộc sống quá yên ổn, haiz! Cậu không nên quay lại!”
Thấy Giang Vãn Vãn lo lắng cho mình, trong lòng Đường Nhật Khanh dâng lên dòng nước ấm, cô cong môi cười, khẽ nói: “Vãn Vãn, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ cho dù mình muốn đi cũng không đi được.”
Giang Vãn Vãn rõ ràng không hiểu: “Tại sao không thể đi? Sáu năm trước chúng ta có thể đi, tại sao bây giờ không thể đi? Nhật Khanh, chúng ta có thể tìm Lục Nghiêu giúp đỡ…”
Nghe cô ấy nói xong, Đường Nhật Khanh đã lắc đầu, cô rất rõ ràng suy nghĩ của Giang Vãn Vãn, nhưng mọi chuyện thay đổi theo thời gian, sáu năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Đường Nhật Khanh khẽ mở miệng: “Vãn Vãn, cậu yên tâm, mình sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Giang Vãn Vãn thấy thái độ cô kiên quyết, chỉ đành thở dài, khẽ nói: “Trong lòng cậu đã có đáp án của mình, mình cũng không tiện can thiệp, chỉ là mình vẫn muốn nhắc nhở cậu, so sánh Bùi Danh Chính và Lục Nghiêu, Lục Nghiêu nhất định là phù hợp với cậu hơn, hơn nữa người nhà họ Bùi đều quá phức tạp, cậu phải…”
“Khụ khụ!”
Lời Giang Vãn Vãn còn chưa nói xong, bên cạnh đã truyền tới vài tiếng cố ý ho, họ ngước mắt, không hẹn mà cũng nhìn sang, lúc nhìn thấy Triệu Đình Phong đứng ở không xa, đều kinh ngạc.
Sắc mặt Giang Vãn Vãn kinh ngạc: “Anh…sao lại ở đây?”
Triệu Đình Phong nhìn Giang Vãn Vãn, nhướn mày, giọng điệu ngả ngớn: “Thế nào, tôi không thể đến đây thăm bác trai sao?”
Nói rồi, anh ta không đợi Giang Vãn Vãn trả lời, trực tiếp nhìn Đường Nhật Khanh nói: “Cô Đường cũng tới thăm bác trai?”
Đường Nhật Khanh gật đầu với anh ta, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Chào hỏi đơn giản, Triệu Đình Phong gật đầu với họ, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ quà trong tay vào phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng cao ngạo của người đàn ông, Giang Vãn Vãn khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh ngược lại bị động tác này của Giang Vãn Vãn chọc cười, cô mẫn cảm nhìn ra manh mối gì cười kéo áo Giang Vãn Vãn: “Thế nào? Cậu không hài lòng với anh ta như vậy?”
Giang Vãn Vãn hừ nói: “Tay ăn chơi giang hồ, qua sáu năm, vẫn là dáng vẻ đó!”
Đường Nhật Khanh cười, khẽ hỏi: “Sao cậu biết sáu năm rồi người ta vẫn không thay đổi? Chẳng lẽ trước đây cậu từng tiếp xúc với anh ta?”
Nghe ra ý tứ dò hỏi trong lời nói của Đường Nhật Khanh, sắc mặt Giang Vãn Vãn đỏ lên, vội giơ tay ra đẩy Đường Nhật Khanh: “Đi đi đi, mình mới chưa từng tiếp xúc với anh ta!”
Hai người cười nói vài câu, Đường Nhật Khanh thấy không còn sớm nữa, khẽ nói: “Vãn Vãn, thời gian không còn sớm, mình vào chào ông lão, sau đó dẫn Tiểu Trạch về, nếu cậu muốn đi, cậu đi trước đi.”
Giang Vãn Vãn cười: “Không sao, mình ở đây đợi hai người, cùng đi!”
Nói rồi, Đường Nhật Khanh xoay người, đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng bệnh, Tiểu Hạo Trạch đang vây ở bên giường, ông lão đang nói chuyện với Triệu Đình Phong, mà Dương Thu Dung lại đang ngồi ở một bên khác.
“Bác không có gì, còn làm cho tới một chuyến.”
Triệu Đình Phong cong môi cười: “Bác trai, xem bác nói kìa, con và Danh Chính là anh em tốt, cậu ấy bây giờ đang ở công ty không tới được, con đương nhiên nên thay cậu ấy tới thăm bác rồi!”
Ông lão Bùi nghe vậy cười, nhìn thấy Đường Nhật Khanh vừa vào, ông khẽ nói với Triệu Đình Phong: “Bác biết con cũng có nhiều chuyện, đặc biệt tới một chuyến cũng không dễ dàng, bác đã không có gì đáng ngại, nếu con bận thì đi trước đi.”
Triệu Đình Phong gật đầu: “Dạ, vậy cũng được, vậy bác trai, bác nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói rồi, anh ta hơi khom người với ông lão, lại cười cười với Đường Nhật Khanh, mới xoay người đi ra ngoài.
Đường Nhật Khanh đi về phía trước, cũng khẽ nói: “Bác trai, thời gian không còn sớm nữa, con và Tiểu Trạch cũng nên đi rồi.”