Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 421: NHỮNG THỨ THIẾU EM SAU NÀY TỪ TỪ TRẢ

Không bao lâu, y tá trực ban đã tới gõ cửa: “Bệnh nhân tỉnh rồi, chúng tôi phải làm kiểm tra một chút, đợi lát nữa chuyển phòng bệnh rồi.”

Ông lão Bùi nghe vậy, ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, khẽ phân phó: “Thời gian không còn sớm nữa, Danh Chính, con dẫn Tiểu Đường về trước đi.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, có chút do dự, còn chưa mở miệng nói chuyện, ông lão đã phất tay: “Không cần nói gì cả, nghe lời ba, chú Phùng con ở đây với ba, sẽ không có chuyện gì.”

Ông lão luôn mạnh mẽ, chuyện đã quyết sẽ không dễ dàng thay đổi, Bùi Danh Chính chỉ đành đồng ý: “Vậy được, con đưa cô ấy về trước, ngày mai chúng con lại tới thăm ba.”

Ông lão gật gật đầu, phất tay với họ.

Ra khỏi phòng bệnh, hai người cả đường im lặng, cho tới khi đi tới cửa bệnh viện, một cơn gió lạnh xông tới, Đường Nhật Khanh run rẩy, cả người nổi da gà.

Bùi Danh Chính nhạy cảm phát hiện phản ứng của cô, lập tức cởi áo khoác trên người, khoác lên cho cô, sau đó ôm vai cô, kéo cô vào lòng.

Đường Nhật Khanh sững sờ, rốt cuộc không nói gì, chỉ là theo anh đi về phía trước.

Lên xe, cửa xe vừa đóng lại, Bùi Danh Chính đột nhiên mở miệng, khẽ nói: “Hôm nay không bảo vệ tốt cho em, xin lỗi.”

Người đàn ông đột nhiên xin lỗi, ngược lại làm trong lòng Đường Nhật Khanh âm thầm kinh ngạc: “Chuyện này không liên quan tới anh, không trách anh.”

“Sao không liên quan?” Bùi Danh Chính đột nhiên giơ tay ra, trực tiếp nắm tay cô vào lòng bàn tay, ánh mắt chân thành tha thiết: “Anh nên bảo vệ em.”

Giọng anh đột nhiên bình tĩnh rất nhiều, giống như tự nói với mình, lại như tự trách mình.

Trong ánh sáng mờ ám trong xe, Đường Nhật Khanh thấy trên mặt người đàn ông thêm vài phần ấm áp, không tự chủ lòng căng thẳng.

Thoáng chốc, cô ma xui quỷ khiến mở miệng: “Em không trách anh.”

Bùi Danh Chính ngước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức, tình cảm mơ hồ trong bóng tối nảy sinh.

Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy mình đã sắp rơi vào ánh mắt của người đàn ông, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí.

Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra, lướt nhìn màn hình, trực tiếp nhận: “Alo? Thế nào?”

Trương Phó nói ở đầu kia điện thoại: “Giám đốc Bùi, vừa nãy có vài cổ đông công ty gọi điện cho tôi hỏi tình huống, giọng điệu họ đều không quá dễ nghe, nói là chuyện này có lẽ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Bùi thị, còn hỏi anh có đối sách ứng phó nào không.”

Tối nay xảy ra chuyện trên yến tiệc, mặc dù là tin tức xấu của cá nhân Chương Tú Tú, nhưng cô ta chỉ cần một ngày còn có quan hệ với nhà họ Bùi, vậy thì những lời nói đó sẽ có thể gây tai họa cho Bùi thị.

Đây là chuyện Bùi Danh Chính sớm đã nghĩ tới, nhưng cả đường bôn ba, anh vốn chưa kịp sắp xếp.

Sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm phân phó: “Họ còn gọi điện cho cậu, thì đừng nhận, sáng sớm mai tôi sẽ đến công ty mở cuộc họp, anh thông báo tin tức cho mọi người, sau đó liên lạc người xử lý những chuyện trên mạng.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Bùi Danh Chính nắm điện thoại, đột nhiên im lặng.

Trong lòng anh rất rõ ràng, video một khi đã phát ra, thì sẽ lan truyền như virus, cho dù họ muốn áp chuyện này xuống, phí tiền xóa hot search, xóa video, nhưng vẫn sẽ có video hình thức khác truyền ra, phòng cũng không được.

Thấy sắc mặt Bùi Danh Chính u ám, mày nhíu chặt, nửa ngày cũng không nói chuyện, Đường Nhật Khanh hít sâu, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Không sao, chỉ là chuyện hôm nay có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng tới công ty.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, do dự một lát, khẽ nói: “Vậy ngày mai anh đi làm việc công ty trước, phía bệnh viện để em, em sẽ kêu thím Trương nấu chút canh bồi bổ, mang tới cho bác trai.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, nhìn cô thật sâu, sau đó mới nói: “Được.”

Dứt lời, anh đột nhiên giơ tay ra, trực tiếp ôm chặt cô vào lòng.

Đường Nhật Khanh sững sờ, chỉ cảm thấy hai tay người đàn ông dừng sức ôm chặt cơ thể cô, như hận không thể khảm cô vào cơ thể.

Đột nhiên, bên tai ấm áp, giọng nói mềm mại của người đàn ông vang lên: “Anh thiếu em, sau này sẽ từ từ trả lại.”

Trong câu này hàm chứa quá nhiều mờ ám không thể nói rõ, Đường Nhật Khanh hít sâu, lại không có cảm giác chán ghét, ngược lại trong lòng sinh ra ấm áp.

Quay về biệt thự nhỏ ở suối Palm, Đường Nhật Khanh vừa vào cửa, thím Trương đã đi lên đón, giơ tay tiếp nhận túi và áo khoác của cô.

“Thím Trương, thím sao còn chưa ngủ?”

Tối nay họ từ yến tiệc tới bệnh viện, tra tấm một trận như vậy, thời gian đã rất trễ rồi, thím Trương rõ ràng luôn không ngủ, đợi họ tới bây giờ.

“Tôi nghe nói xảy ra chút chuyện, trong lòng không yên, thấy hai người luôn không về, lo lắng không ngủ được.”

Nghe thím Trương nói vậy, Đường Nhật Khanh mũi chua xót, có chút cảm động, cô giơ tay ra, kéo tay thím Trương, khẽ nói: “Thím yên tâm, chúng con không sao, thím mau quay về ngủ đi.”

Nhìn thấy Bùi Danh Chính cũng đi vào, thím Trương lúc này mới yên tâm, gật gật đầu, xoay người về phòng.

“Nghỉ ngơi sớm chút.”

Đường Nhật Khanh lướt nhìn Bùi Danh Chính, đi về phía phòng mình.

“Đường Nhật Khanh.”

Đột nhiên, Bùi Danh Chính mở miệng gọi cô.

Đường Nhật Khanh nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông đi tới, trực tiếp khom người, hôn nhẹ lên má cô.

Nhẹ nhàng như có cánh hoa mềm mại phớt qua má, tim Đường Nhật Khanh ngưa ngứa, không nhịn được trong lòng rung động.

Nhìn thấy người phụ nữ ngây ngốc, khóe môi Bùi Danh Chính hiện lên nụ cười hài lòng, anh xoay người, rời đi.

Đường Nhật Khanh có chút mất hồn quay về phòng, trong đầu vẫn là nụ hôn khẽ làm cô tim đập loạn nhịp vừa rồi, nhưng thần kỳ chính là, hình như chính vì nụ hôn này, cô cả đêm ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Đường Nhật Khanh nhìn thời gian, nhớ tới hôm nay còn phải đến bệnh viện thăm ông lão Bùi, cô lập tức tỉnh táo vài phần, đứng dậy xuống giường, lập tức đi rửa mặt.

Ra khỏi phòng, cô bước nhẹ nhàng đi tới phòng trẻ con bên cạnh, nhớ tới hôm qua rõ ràng đã đồng ý với Tiểu Hạo Trạch sẽ về sớm chút với cậu nhóc, nhưng cuối cùng cô lại không làm được, nhất thời trong lòng cô có chút áy náy.

Đẩy cửa phòng, vốn cho rằng cậu nhóc hẳn còn ngủ trên giường, nhưng ai biết lướt nhìn một vòng, trên giường trống không, vốn không có bóng dáng của Tiểu Trạch!

Tim căng thẳng, Đường Nhật Khanh có chút khẩn trương, đột nhiên, chân cô như bị cái gì ôm lại, tiếp đó, giọng trẻ con mềm mại truyền tới: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Đường Nhật Khanh cúi đầu, nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch đang ôm đùi mình ngẩng đầu mở to cặp mắt như trái nho nhìn cô, cô lập tức vui mừng, quỳ xuống ôm cậu nhóc vào lòng: “Có nhớ mẹ không!”

Tiểu Hạo Trạch nghiêm túc gật đầu, thuận thế giơ tay ôm cổ cô: “Nhớ! Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Cậu nhóc đột nhiên dán sát tai cô, khẽ giọng thần bí nói: “Hôm nay…Gia Gia ở cạnh nhà chúng ta sẽ đến nhà chúng ta chơi, là con mời.”

“Gia Gia?” Đường Nhật Khanh mơ hồ.

Tiểu Hạo Trạch đàng hoàng gật đầu: “Đúng, là bạn con, hôm qua con vừa quen.”

Nghe thấy cậu nhóc nói vậy, Đường Nhật Khanh có chút vui mừng.

Thực ra trong lòng cô luôn áy náy với Tiểu Trạch, sống ở Tương Nam vài năm, cô đột nhiên dẫn cậu tới Hải Thành này, chưa quen với cuộc sống nơi này, ngay cả bạn bè cũng không có, cô cũng biết một mình cậu nhóc rất nhàm chán, cô đơn.

Bây giờ nghe thấy cậu nói có bạn mới, cô đương nhiên cũng rất vui vẻ.

Nhưng ai biết, Tiểu Hạo Trạch đột nhiên lại nói: “Con vừa nói với cậu ấy, mẹ là mẹ con, chú cháo yến mạch là ba con, mẹ, mẹ sẽ không giận chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK