CHƯƠNG 358: Ở BÊN CẠNH ANH NGUY HIỂM HƠN
Lòng cô nặng trĩu, chỉ trong nháy mắt, Đường Nhật Khanh đã tỉnh táo trở lại, cô ngước nhìn Bùi Danh Chính trong chốc lát rồi mỉm cười, lạnh lùng cất lời: “Em vẫn luôn bình tĩnh.”
Cô bất giác nắm chặt bàn tay lại, không đợi Bùi Danh Chính mở miệng, Đường Nhật Khanh đã nói tiếp: “Có điều, chẳng phải anh quá vô trách nhiệm sao? Không nói trước một lời đã đưa em rời khỏi Tân Thành về Hải Thành, chuyện này anh đã hỏi ý kiến của em chưa?”
Anh biết rất rõ rằng trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ như thế nào vì chuyện của người tài xế, nhưng người tài xế ấy còn chưa tỉnh lại anh đã đưa cô về Hải Thành.
Bùi Danh Chính cau mày, im lặng, không nói một lời.
Đường Nhật Khanh nhắm mắt, trùm chăn kín đầu và không nói thêm lời nào nữa.
Nháy mắt, bầu không khí trong buồng xe như bị đóng băng.
Chưa tới nửa tiếng sau, xe đã dừng trước cổng biệt thự rồi, thím Trương nhận được tin từ trước nên khi thấy xe đến liền lập tức ra đón.
Chỉ là, cửa xe mở ra, Đường Nhật Khanh vẻ mặt lạnh lùng bước xuống.
Trên người cô chỉ mặc độc một bộ đồ bệnh nhân mỏng tang còn sắc mặt thì tái nhợt gần như trong suốt, khiến thím Trương hoảng hốt: “Cô Đường mau vào nhà đi, cô mặc ít đồ quá, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Để thím Trương đỡ vào, Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu với lời hỏi han của thím Trương, dịu dàng cất lời: “Cảm ơn thím Trương, tôi không muốn ăn gì hết, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thôi.”
Nói xong, cô liền bước thẳng lên lầu.
Thím Trương nghe vậy, liền kinh ngạc nhìn Bùi Danh Chính, thấy sắc mặt của anh cũng nặng nề như vậy, thím đành nuốt ngược trở lại những lời định hỏi.
Bùi Danh Chính bình thản dặn dò: “Thím chuẩn bị canh gà đi.”
Nói xong, anh cũng bước nhanh lên lầu.
Tới trước phòng ngủ của cô, thấy cửa phòng không khóa nên Bùi Danh Chính đi thẳng vào.
Vừa vào liền thấy Đường Nhật Khanh đang thu dọn quần áo trong tủ.
Trong lòng Bùi Danh Chính dấy lên cảm giác lo lắng, anh sải bước tới: “Em đang làm gì?”
“Em muốn về nhà ở vài ngày.”
Vốn dĩ cách đây một tháng, bởi vì mâu thuẫn giữa hai người không cách nào hòa giải cho nên Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính đã tách ra ở riêng mấy ngày, về sau, khi cô quay về lấy đồ đạc đã bị Bùi Danh Chính khăng khăng buộc cô phải ở lại, tuy trong lòng cô vẫn còn vướng víu nhưng suy cho cùng thì trong lòng đã nguôi giận phần nào rồi.
Tuy nhiên, chuyện lần này hoàn toàn khác.
Mâu thuẫn giữa bọn họ càng ngày càng chất chồng, đến mức bây giờ đã hết cách chống đỡ rồi, huống hồ, chuyện gặp phải ở Tân Thành lần này vô hình chung đã nhắc nhở cô một điều rằng, ở bên Bùi Danh Chính là một chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Cô vĩnh viễn không thể tưởng tượng được một giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, càng không thể tưởng tượng được liệu có ai sẽ vì cô mà bị thương nữa hay không?
Sắc mặt Bùi Danh Chính nặng nề một cách đáng sợ: “Đường Nhật Khanh, em có biết em đang nói gì không hả?”
Cô dừng hành động đang làm lại rồi quay sang, nghiêm túc nhìn anh: “Em biết rất rõ, em nghĩ chúng ta cần phải chia tay một thời gian.”
Sau khi chắc chắn giọng điệu của cô là khẳng định, Bùi Danh Chính mới lắc đầu: “Anh sẽ không để em đi.”
“Anh dựa vào đâu?” Đường Nhật Khanh hỏi bật ngược: “Cho dù anh có là người yêu em đi nữa thì anh cũng không có tư cách hạn chế tự do của em!”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính sa sầm, anh siết chặt hai vai cô: “Hiện tại anh vẫn chưa điều tra được kẻ nào đã ra tay độc ác như vậy với em, em có biết là bây giờ em mà rời khỏi anh sẽ nguy hiểm thế nào không?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi rồi nói không một chút do dự: “Ở cùng anh mới nguy hiểm.”
Những lời này chẳng khác nào sét đánh bên tai Bùi Danh Chính, anh im lặng đứng đối diện với cô, một lúc lâu mới quay lưng, bỏ đi.
Lúc ra tới cửa, anh vẫn cất giọng lạnh lùng: “Anh sẽ không để em đi.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rất rõ, một khi Bùi Danh Chính đã quyết định thì nhất định là anh nói được sẽ làm được.
Nhưng như vậy không có nghĩa là cô không có cách đối phó.
Khi thím Trương lên gõ cửa lần thứ hai và không có ai trả lời, thím Trương liền hốt hoảng: “Cô Đường, nếu cô ở trong đó thì hãy nói một tiếng, không ăn trưa còn được chứ bữa tối mà cũng bỏ thì sức cô làm sao trụ nổi!”
Đường Nhật Khanh cuộn mình nằm im trên giường trong phòng, không ừ hử gì hết.
Bùi Danh Chính từ trong phòng làm việc bước ra, thấy Thím Trương đang luống cuống gọi cô trước cửa liền cau mày rồi dặn: “Mang một phần cơm tới đây, phần còn lại đưa cho tôi.”
Thím Trương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã rời đi.
Bùi Danh Chính đẩy cửa đi vào, vừa vào đã mở đèn lên và thấy Đường Nhật Khanh đang cuộn mình ở một góc giường.
“Em thực sự nghĩ rằng, chiêu tuyệt thực này có tác dụng với anh sao?” Bùi Danh Chính nhíu mày, anh tiến tới cất bước đi lên trước, và thấy cô đang nhìn anh chằm chằm như một con thú nhỏ đang cảnh giác quan sát khiến anh đau lòng.
Anh thở dài một tiếng rồi ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu thủ thỉ khuyên nhủ: “Nghe lời anh đi, được không?”
“Hãy để em quay lại đó.” Đường Nhật Khanh trả lời anh với giọng điệu kiên quyết.
Cuối cùng anh cũng bị đánh bại bởi sự kiên trì và bướng bỉnh của cô, sự đau khổ trong lòng anh rốt cuộc cũng ngăn không cho anh đối xử tàn nhẫn với cô.
Đợi Thím Trương mang cơm nước đến, Bùi Danh Chính liền lấy một cái chén nhỏ, gắp thức ăn vào trong bát cơm rồi cẩn thận trộn chúng lên.
Anh đặt bát cơm xuống trước mặt Đường Nhật Khanh rồi trầm giọng nói: “Em ăn hết cơm đi đã, rồi chúng ta sẽ nói tiếp.”
Nghe giọng điệu anh nghiêm túc như vậy, Đường Nhật Khanh liền hít sâu một hơi, sau một lúc do dự mới chậm rãi cầm chén cơm lên từ từ ăn.
Ăn hết cơm, Đường Nhật Khanh đặt chén xuống, sau đó hai mắt sáng trong, nghiêm túc nói: “Em ăn xong rồi.”
Thấy khóe miệng cô vẫn còn dính hạt cơm, Bùi Danh Chính không chút do dự nắm nhẹ cằm cô, rồi nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, anh liền mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Cảm thấy môi nhói đau, Đường Nhật Khanh mới nhận ra, theo bản năng đẩy anh ra.
Dường như đã sớm đoán được phản ứng chống đối của cô nên cánh tay còn lại của Bùi Danh Chính nắm chặt lấy tay cô một cách chuẩn xác, đồng thời nụ hôn cũng sâu hơn.
Cuối cùng, sau khi hài lòng rồi anh mới từ từ buông cô ra.
Trước khi cô kịp nổi giận, Bùi Danh Chính đã cướp lời: “Anh đồng ý để em đi, nhưng em chỉ được rời khỏi anh một tuần, trong bảy ngày này, hãy suy nghĩ cho kỹ những điều em chưa hiểu thấu, và nói chuyện rõ ràng với nhau, sau một tuần nữa, em lại là của anh.”
Những lời anh nói không chừa cho cô kẽ hở nào để thương lượng, tuy nhiên đây cũng chính là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi.
Bùi Danh Chính đứng dậy, lạnh lùng nói: “Anh sẽ gọi bác gái đến đón em, và Triệu Phiên sẽ đưa em đi, em không được tự chối, chuyện này không thể thương lượng được.”
Nói xong, anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mãi đến khi bóng dáng anh khuất khỏi tầm mắt, thân thể đang căng thẳng của Đường Nhật Khanh mới thả lỏng.
Cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi kinh ngạc vì sự thỏa hiệp của anh.
Những tưởng cô phải tuyệt thực những hai ba ngày thì anh mới đồng ý nhưng không ngờ…
Đường Nhật Khanh thấy sắc trời bên ngoài đã tờ mờ tối nên cô không nghĩ nhiều nữa mà bước xuống giường, thay quần áo, sau đó thu dọn cho xong hành lý và lẳng lặng ngồi trong phòng chờ mẹ đến.
Cùng lúc đó, Bùi Danh Chính cũng đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, lắc lư ly rượu trong tay khiến chất lỏng màu hổ phách cũng chuyển động theo, tâm trạng ngập chìm nơi đáy mắt, anh nâng ly lên uống cạn.
Chưa tới bốn mươi phút đã có tiếng ô tô bên ngoài biệt thự, người làm mở cổng ra.
Chẳng mấy chốc đã thấy mẹ Đường bước vào, vừa vào bà đã quan sát một lượt.
Bùi Danh Chính đứng dậy, bước tới, thản nhiên chào bà: “Bác gái.”
Thấy anh nhưng không thấy Đường Nhật Khanh đâu nên mẹ Đường chau mày hỏi: “Hai đứa lại cãi nhau nữa sao? Có chuyện gì mà phải chia tay một thời gian chứ?”