CHƯƠNG 226: THẬT SỰ ĐỂ TÂM ĐẾN AI?
Sắp xếp những văn kiện cùng tự liệu cần mang theo, Đường Nhật Khanh rời khỏi công ty, trực tiếp trở về biệt thự.
Vừa về đến thì thím Trương đã ra đón, cười hỏi: “Cô Đường, cô cuối cùng cũng về rồi! Hôm qua cô ra ngoài cả đêm, tôi cũng rất lo lắng.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy thì trái tim cũng ấm lên một chút, mỉm cười nhìn thím Trương: “Thím Trương, đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nói xong thì cô đi lên lầu.
“Cô Đường!” Thím Trương bước lên kéo Đường Nhật Khanh lại: “Không ăn chút gì sao? Hôm nay tôi đã làm…”
Cậu chủ đặc biệt dặn dò bà ta chuẩn bị bánh bao hấp lê và mì hải sản cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.”
“Là như thế sao.” Thím Trương không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể buông tay Đường Nhật Khanh ra.
Về đến phòng, Đường Nhật Khanh trực tiếp cầm vali ra, thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày, sau đó cầm vali rời đi.
Thím Trương nhìn thấy Đường Nhật Khanh xách vali ra cửa, đột nhiên bị dọa sợ liền đuổi theo: “Cô Đường, cô đây là…”
Đường Nhật Khanh giải thích: “Thím Trương, tôi phải đi công tác, sáng sớm ngày mai phải bay rồi, hôm nay sẽ ở bên ngoài, ngày mai trực tiếp ra sân bay luôn.”
Thím Trương nghe cô nói là đi công tác tuy có chút lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Nhìn thấy bóng dáng của Đường Nhật Khanh biến mất ở cửa lớn, thím Trương do dự rột cuộc có nên gọi điện thông báo với Bùi Danh Chính một tiếng hay không…
Mây phút sau sau, thím Trương vẫn cầm điện thoại lên, nhấn số của Bùi Danh Chính.
“Ì—- ì—-”
Điện thoại trên bàn rung vài hồi mà không có ai nghe.
Bùi Danh Chính cùng Đỗ Lăng Phong cùng đi đến tủ rượu để chọn rươu, khi trở lại bàn ăn, điện thoại cũng đã im lìm rồi.
Đỗ Nhã Thanh vốn muốn nhắc Bùi Danh Chính, thế nhưng lại sợ là Đường Nhật Khanh gọi điện tới, liền giả vờ như không biết gì, cũng không nói gì.
“Danh Chính à! Cháu rất lâu rồi không có ngồi uống rượu với chú như thế này!”
Đỗ Lăng Phong nói rồi lại rót cho Bùi Danh Chính một lý.
Gương mặt của Bùi Danh Chính mang theo vài phần hòa hoãn: “Chú Đỗ, đợi sau này cháu không bận, cháu ngày ngày sẽ đến đây.”
Đỗ Lăng Phong mỉm cười: “Đây chính là cháu nói đó! Đừng chỉ nói suông!”
“Đương nhiên sẽ không.”
Bùi Danh Chính cạn ly cùng Đỗ Lăng Phong, sau đó một hơi uống cạn.
Thấy hai người uốnh liên tiếp mấy ly, Đỗ Nhã Thanh cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, cô quay sang nhìn Đỗ Lăng Phong nói: “Ba, đừng uống nữa, ăn chút đồ ăn đi!”
Đỗ Lăng Phong bật cười: “Yo, đau lòng rồi phải không!”
Sắc mặt Đỗ Nhã Thanh hơi đỏ, vội vàng phủ nhận: “Cái gì chứ, con là lo cho sức khỏe của ba mà.”
Đỗ Lăng Phong chỉ cười không nói, Bùi Danh Chính thì biểu tình rất điềm nhiên.
Thấy bầu không khí có chút không đúng, Đỗ Lăng Phong thuận thế chuyển chủ đề: “Đúng rồi, gần đây trong công ty thế nào rồi? Chú có xem có ít tin tức liên quan đến tập đoàn nhà cháu.”
“Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, cháu đang xử lý…”
Nói qua nói lại thì Bùi Danh Chính đã uống khá nhiều với Đỗ Lăng Phong, cuối cùng Đỗ Lăng Phong trực tiếp nói: “Danh Chính, hôm nay uống không ít rượu, không bằng ở lại đây một đêm, thời gian cũng không còn sớm nữa…”
Bùi Danh Chính mỉm cười từ chối: “Không sao, tôi có tài xế.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Đỗ Lăng Phong cũng không giữ nữa, chỉ đành gật đầu, nói: “Vậy được, cháu đi đường cẩn thận.”
Nói xong, ông lại nhìn Đỗ Nhã Thanh ở bên cạnh: “Nhã Thanh, đi tiễn Danh Chính đi.”
Đỗ Nhã Thanh lập tức gật đầu, tiễn Bùi Danh Chính ra đến cửa.
“Được rồi, tiễn đến đây thôi, bên ngoài lạnh.”
Bùi Danh Chính nói xong, đang muốn bước xuống bậc thềm, thế nhưng Đỗ Nhã Thanh đột nhiên chìa tay ra, kéo lấy cánh tay của anh: “Danh Chính!”
Bùi Danh Chính hơi nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Đỗ Nhã Thanh do dự không giây lát rồi mở miệng nói: “Em biết anh gần đây có nhiều chuyện phiền lòng, em muốn nói, nếu như anh cần ba em giúp gì thì có thể nói với em bất cứ lúc nào.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Bùi Danh Chính rút tay ra, ngữ khí lạnh lùng xa cách, rồi sải bước rời đi.
Anh vào trong xe, đóng cửa lại, trực tiếp phân phó cho lái xế lái xe: “Đến quán bar Ưu Lam.”
Đỗ Nhã Thanh đứng trên bậc thềm, ánh mắt nhìn theo chiếc xe rời đi, trái tim có hơi run rẩy, có chút khó chịu.
Tại sao nhiều năm như vậy, Bùi Danh Chính đều không tiếp nhận cô ta chứ?
Đỗ Lăng Phong đi ra, đứng bên cạnh cô ta: “Đi rồi sao?”
“Dạ.” Trong giọng nói của Đỗ Nhã Thanh có chút thất vọng.
“Nhã Thanh à, đàn ông tốt trên đời này rất nhiều, nếu như con muôn, ba hoàn toàn có thể tìm cho con người tốt hơn…”
Đỗ Nhã Thanh hề do dự mà nói: “Thế nhưng đó không phải là Bùi Danh Chính.”
Người cô muốn, từ đầu chí cuối chỉ có một mình Bùi Danh Chính mà thôi.
Quán bar Ưu Lam.
Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong dựa lưng vào quầy bar, nhìn những bóng người thấp thoáng không xa ở khu sàn nhảy.
Triệu Đình Phong hất cầm: “Uầy, nhìn thấy cô bé đó không, mới 17 tuổi, body đó… he he he!”
Bùi Danh Chính liếc mặt một cái, trầm giọng nói: “Bình thường.”
Sắc mặt Triệu Đình Phong liền khó tin: “Thế còn bình thường? Đại ca, cậu mở to mắt ra mà nhìn đi, so với cậu thân trúc nhỏ cũng đầy đủ nhiều rồi.”
Anh ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh chiếu tới một luồng ánh mắt lạnh về phía anh ta, anh ta lập tức ngậm miệng lại.
Bùi Danh Chính nhíu mày hỏi ngược lại: “Thân trúc nhỏ là cái gì?”
Triệu Đình Phong cười ha ha: “Không… không có gì.”
Bùi Danh Chính biết trong lời của anh ta có ý gì đó nhưng cũng lười quan tâm, lặng lẽ uống cạn ly rượu.
Triệu Đình Phong tối nay uống không ít rươum nói chuyện cũng nhiều hơn: “Ài, cậu rõ ràng để tâm đến người ta như vậy thì bày ra cái mặt lạnh lùng làm gì chứ? Giống như có ai mặc nợ cậu không bằng?”
Bùi Danh Chính rót một ly nữa, sau đó lạnh lùng nói: “Để tâm ai? Triệu Đình Phong, nhiều năm như vậy, cậu từng thấy tôi thật sự để tâm đến ai chưa?”
“Chưa.” Triệu Đình Phong cười hắc hắc: “Nhưng bây giờ tôi ngược lại cảm thấy, cậu sắp rơi vào rồi.”
Dứt lời, anh ta vỗ nhẹ vào vai của Bùi Danh Chính, biểu cảm rất chi là khó hiểu: “Người khác không biết, tôi còn không biết sao? Cậu phạt cô ấy đi Singapore công tác, không phải thay đổi cách thức bảo vệ cô ấy sao? Hiện nay trong tập đoàn nhà họ Bùi đã loạn thành như vậy rồi, cậu phải xử lý, thế nhưng áp lực từ dư luận trong nội bộ công ty, cậu lại sợ lúc này cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên mới điều cô ấy đi, tôi nói không sai chứ?”
Triệu Đình Phong nhìn thấy biểu tình của Bùi Danh Chính, cười rất đắc ý.
Bùi Danh Chính nhíu mày, nhìn chằm chằm anh ta hỏi ngược lại: “Tôi sao cảm thấy hôm nay cậu nói hơi nhiều?”
Triệu Đình Phong không để ý, tiếp tục nói: “Hay là cược một ván, không đợi được Đường Nhật Khanh trở về, cậu chắc chắn sẽ đi sang Singapore tìm cô ấy!”
Bùi Danh Chính trầm mặc, uống một hợp rượu, trong đầu cứ xuất hiện gương mặt sinh động dễ gương của cô, dường như mặc kệ làm thế nào nó cũng không mất đi.
Thấy anh không nói gì, Triệu Đình Phong cười nói: “Ha ha! Tôi đoán đúng rồi phải không!”
Bùi Danh Chính nhíu mày, quay sang nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Cút!”
“Được được được, tôi không nói là được chứ gì!”
Triệu Đình Phong cầm ly rượu lên, uống một hớp xong lại dừng lại, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Triệu Đình Phong nói: “Cậu kêu tôi kiểm tra nhật ký Email, tôi cảm thấy không có nhiều tính đột phá, dù sao Email đó quả thật là từ máy tính của Đường Nhật Khanh gửi đi, có điều, cái này cũng không thể chắc chắn, ngộ nhỡ người khác dùng máy tình của cô ấy gửi thì sao?”
Lời này của anh ta đã nhấc nhở Bùi Danh Chính, anh hơi ngừng lại, sau đó lập tức bừng tỉnh: “Đúng, tôi sao không nghĩ đến điều này chứ!”
Về chuyện Email, Bùi Danh Chính từ đầu đến cuối đầu luẩn quẩn giữa tin và không tin, bởi vì là cô cho nên mất đi lí trí, hiện nay nghĩ lại, quả thật tồn tại loại trả năng này, có lẽ là người khác dùng máy tính của cô!
Bùi Danh Chính lập tức rút điện thoại ra, muốn gọi điện cho thuộc hạ chú ý đến điểm này, thế nhưng khi nhìn vào màn hình thì thấy là cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại ở nhà.
Trong lòng tự nhiên thấy nóng lòng, Bùi Danh Chính không chút do dự, lập tực gọi lại.