CHƯƠNG 326: NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ CHO CÔ ẤY BIẾT!
Thím Trương ngẩn người, mắt thấy Bùi Danh Chính muốn đem áo len cởi ra chị ta lập tức thức thời đứng dậy, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Cửa đóng lại, Bùi Danh Chính cởi quần áo ra, chui vào trong chăn.
Quả nhiên đúng như là thím Trương nói, thân thể của cô lạnh đến cực điểm, từ đầu đến chân gần như không có chỗ nào có hơi ấm, anh không chút do dự kéo cô vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ nóng hổi của cơ thể mình để làm ấm cơ thể của cô.
Cảm nhận được từng trận hơi lạnh thấm vào thân thể, Bùi Danh Chính rốt cục cũng cảm giác được thân thể của cô dần dần ấm lên một chút.
Chỉ cần cô có thể khỏe lại thì muốn anh làm cái gì cũng được.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh chậm rãi mở to mắt, đầu óc mê man chậm rãi ngồi dậy.
Hôm qua hình như cô mơ một giấc mơ, mơ thấy mình giống như đang ôm một cái hỏa lô, nóng đến mức toát mồ hôi nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được.
Chăn trên người trượt xuống, Đường Nhật Khanh cảm thấy đầu vai mát lạnh, cúi đầu xuống nhìn từ đầu đến chân mình vậy mà không mặc gì, cả người nhất thời hóa đá.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua rõ ràng là cô mặc quần áo ngủ sao buổi sáng nay tỉnh dậy ngoại trừ nội y ra thì cũng không có một món quần áo nào?
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc thì phía cửa lại truyền đến một tràng tiếng gõ, cô vội vàng cầm quần áo bên cạnh lên nhanh chóng mặc vào, lúc nhìn thấy thím Trương đi tới không hiểu sao cô lại sinh ra một trận lửa giận: “Thím Trương , ai cởi hết quần áo của tôi ra vậy?”
Trong tay thím Trương đang bưng một chén nước ấm, bị phản ứng kích động quá mức của Đường Nhật Khanh làm cho giật nảy mình, do dự trong chớp mắt mới mở miệng nói: “Cô Đường, hôm qua cô bị sốt, thân thể lạnh như băng, là cậu chủ đã dùng thân thể của mình làm ấm người cho cô, cho nên mới…”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Nhật Khanh cứng đờ.
Không nghĩ tới, hôm qua cô vậy mà lại phát sốt.
Thấy Đường Nhật Khanh nửa ngày không nói gì, thím Trương thận trọng tiến lên, đem chén nước đặt xuống, nói khẽ: “Cậu chủ có một ít chuyện cần xử lý vào sáng nay, ngài ấy sẽ trở về ngay thôi, ngài ấy dặn tôi nói với cô tỉnh lại thì ăn chút điểm tâm trước.”
Đường Nhật Khanh đưa tay ra nhấn nhấn huyệt Thái Dương, vì cảm xúc của mình mà ảo não, thấy thím Trương rời đi rồi thần kinh yếu ớt kia rốt cục cũng không kềm được, cô quay đầu nhìn thấy di vật của ba ở trên mặt bàn, nước mắt lần nữa chảy xuống.
Không được, cô không thể tiếp tục chán chường nữa vậy nữa! Hậu sự của ba cần cô xử lý, chân tướng cái chết của ba cũng cần cô phải đi điều tra!
Quyết định xong, Đường Nhật Khanh rời giường, sau khi rửa mặt xong xuống lầu ăn điểm tâm.
Bây giờ đồ ăn trên bàn có phong phú mỹ vị đến đâu vào trong miệng cô cũng biến thành như nhai sáp nến, cô như là máy móc cần tiếp thêm năng lượng, máy móc ăn.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ô tô, không đầy một lát tiếng bước chân xuất hiện ở cửa ra vào.
Cô không quay đầu lại , vẫn thật thà ăn bữa sáng như cũ.
“Nhật Khanh!”
Một giọng nữ truyền đến, Đường Nhật Khanh chậm rãi quay đầu lại lúc này mới thấy được Giang Vãn Vãn đang đứng ở cửa.
Đường Nhật Khanh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Giang Vãn Vãn đã chạy tới, duỗi hai tay ra ôm lấy cô.
Đột nhiên xuất hiện mang theo nhiệt độ ôm ấp khiến Đường Nhật Khanh có chút ngoài ý muốn, cô nghe thấy Giang Vãn Vãn nhỏ giọng hít mũi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Vốn đáy mắt Đường Nhật Khanh đã lạnh lẽo đến mức không có phản ứng rốt cục cũng có chút thần thái, cô hít một hơi thật dài, lạnh nhạt nói: “Tớ vẫn ổn. . .”
Thốt ra một câu nói dối mà chính bản thân cô cũng đều không tin.
Giang Vãn Vãn buông cô ra, nhìn cô cong môi cười cười: “Tớ muốn ở đây chơi với cậu, có thể chứ?”
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, nhìn cô ta ráng chống đỡ nụ cười, không hiểu sao có chút ấm lòng.
Người có thể ở thời điểm này không hỏi nhiều cái gì mà chỉ cần ở bên cạnh cô mới là thật sự là bạn bè.
Cô giương mắt nhìn thấy Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong đứng chung một chỗ cách đó không xa đang nhỏ giọng nói gì đó.
“Nhật Khanh, cậu có biết không, hôm qua tớ bị rơi vào trong hồ.”
Dường như muốn chuyển đi lực chú ý của Đường Nhật Khanh, Giang Vãn Vãn đổi chủ đề.
“Thật sao?”
Giang Vãn Vãn dùng sức nhẹ gật đầu: “Thật.”
Vốn cô còn tưởng rằng là vì lừa cô tới vườn hoa Ánh Trăng nên mới tìm lí do thoái thác thôi, không nghĩ tới lại là thật.
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Vãn Vãn nghe vậy liếc qua Triệu Đình Phong bên kia, thở hổn hển nói: “Bởi vì người nào đó nhất định phải kéo tớ đi chèo thuyền nhưng lúc ở trên thuyền anh ta lại không chịu chèo, tớ tức giận đứng lên, ai ngờ…”
Thấy vẻ mặt Giang Vãn Vãn một bộ tức giận khó nén được, lại phối hợp với ngữ khí khôi hài của cô ta, tâm tình Đường Nhật Khanh cũng tốt lên rất nhiều.
Thấy Triệu Đình Phong thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về bên này, Đường Nhật Khanh nhẹ giọng hỏi: “Cậu đi cùng anh ta sao?”
“Đúng vậy, hôm qua quá muộn nên tớ không có cách nào trở về được cũng chỉ có thể ở lại trong trang viên một đêm, sáng sớm hôm nay ngồi xe của anh ta tới đây, anh ta làm hại tớ rơi xuống nước, còn cướp mất nụ hôn đầu tiên của tớ, chẳng lẽ tớ không nên ngồi xe của anh ta…”
Giang Vãn Vãn tức giận nói sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, tiếng nói đột nhiên ngừng lại, cô vội vàng đưa tay bưng kín miệng của mình, có chút kinh hoảng nhìn về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc nhìn về phía cô còn tưởng rằng là mình nghe lầm: “Cậu nói nụ hôn đầu tiên của cậu?”
Mặt Giang Vãn Vãn lộ ra vẻ u sầu, không quá tình nguyện nhẹ gật đầu, thở dài, hạ giọng nói: “Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết hết mọi chuyện.”
Cô xích lại gần Đường Nhật Khanh, nói tiếp: “Hôm qua anh ta vớt tớ từ dưới hồ lên, còn làm cho tớ. . . Hô hấp nhân tạo.”
Đường Nhật Khanh có chút khó có thể tin nhưng lại không nhịn được bật cười, trước đây cô chưa từng nghĩ tới cho Giang Vãn Vãn và Triệu Đình Phong có cơ hội gặp nhau…
Bùi Danh Chính đứng ở một bên khác nhìn thấy sắc mặt cô cũng tươi lên một chút, lúc này mới thoáng yên tâm.
Anh ngược lại nhìn về phía Triệu Đình Phong ở bên cạnh người, mở miệng nói: “Xem ra, vẫn là cậu nghĩ ra biện pháp hữu dụng.”
Triệu Đình Phong nhíu mày, nhìn lướt qua Giang Vãn Vãn: “Cũng nhờ đồ ngốc không tim không phổi kia, cô ấy ở bên cạnh Đường Nhật Khanh cũng có thể chuyển di một chút lực chú ý của cô ấy.”
Nghe được xưng hô Triệu Đình Phong gọi Giang Vãn Vãn thế này, đáy mắt Bùi Danh Chính lướt qua ý cười: “Làm sao? Thích rồi à?”
“Cô ấy sao?” Mặt mũi Triệu Đình Phong đầy kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Khẩu vị của tớ còn chưa kém đến mức này đâu? Cô ấy gầy dơ xương sườn, ngay cả ngực cũng không có, hôm qua tớ làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy mà cô ấy còn không biết tốt xấu nói tớ cướp mất nụ hôn đầu tiên của cô ấy, ai mà thèm chứ?”
Nhìn thấy biểu lộ của Triệu Đình Phong vào mắt, Bùi Danh Chính không nói thêm cái gì nữa, dừng lại một lát sắc mặt của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, mở miệng nóiL: “Cậu đi theo tớ, tớ có việc này muốn nói cho cậu.”
Triệu Đình Phong do dự trong chớp mắt đi theo Bùi Danh Chính tới ban công bên cạnh, lập tức mở miệng hỏi: “Có phải chuyện này có liên quan tới ba của Đường Nhật Khanh hay không.”
“Ừm.” Bùi Danh Chính nhẹ gật đầu, ánh mắt chìm xuống mấy phần: “Chuyện này nhất định không thể để cho cô ấy biết.”
Triệu Đình Phong trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu: “Tớ biết rồi, cứ giao cho tớ đi làm.”
“Choang!”
Chỗ phòng ăn đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, Bùi Danh Chính không chút do dự xoay người, vội vàng chạy về phía Đường Nhật Khanh.
Anh bước nhanh đi lên trước nhìn thấy chén cháo rơi vỡ trên mặt đất, lại giương mắt lên thấy Đường Nhật Khanh đang ngốc trệ nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Bùi Danh Chính nhíu chặt lông mày, lo lắng mở miệng: “Chuyện gì xảy ra vậy? Có bị thương ở đâu không?”
“Em. . . Không cầm chắc.” Đường Nhật Khanh thật thà lắc đầu, nhưng vành mắt cũng đã đỏ lên.
Giang Vãn Vãn ở một bên bị cảm xúc mẫn cảm của Đường Nhật Khanh khiến cho giật nảy mình vội vàng tiến lên ôm lấy cô: “Nhật Khanh, không có chuyện gì đâu, chúng tớ đều ở bên cạnh cậu, không có chuyện gì nữa đâu.”
Đường Nhật Khanh thống khổ nhắm mắt lại, một lát sau cô cắn cắn môi, hít một hơi thật dài nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tớ muốn đưa ba đi hoả táng.”