CHƯƠNG 410: CHÁU ĐÍCH TÔN CỦA NHÀ HỌ BÙI.
Nhà cũ của nhà họ Bùi ở ngoại ô.
Ông Bùi vừa được người giúp việc đỡ về phòng, Dương Thu Dung gấp rút gọi Trung đến hỏi chuyện.
Đứng ở trong phòng riêng, Dương Thu Dung nhìn chằm chằm Trung: ”Hôm nay ông cụ đến chỗ Bùi Danh Chính làm gì?”
Lúc ông trở về vẻ mặt hồng hào, còn cười không ngừng, giống như đột nhiên thay đổi thành một người khác khiến bà ta nghi hoặc.
Đầu Trung hơi cúi xuống, trả lời đầu đuôi ngọn nguồn: ”Buổi sáng ông Bùi đến đó để đưa thiệp mời, là bữa tiệc của Ngài Ôn.”
”Ngài Ôn?” Dương Thu Dung híp mắt: ”Là nhà từ thiện Ôn Thanh Triều ư?”
Trung gật đầu: ”Vâng.”
Dương Thu Dung nhíu mày, thầm mắng: ”Lão già này, cái gì tốt cũng chỉ nghĩ đến Bùi Danh Chính!”
Bà ta ngừng lại một lát sau đó lại nhìn về phía Trung: ”Còn gì không? Đi đưa một cái thiệp mời cũng không thể vui vẻ như vậy được, ông ấy còn làm gì ở đó?
Trung do dự, nâng mắt nhìn Dương Thu Dung: ”Ông Bùi nhìn thấy một cậu bé 4, 5 tuổi ở trong nhà của cậu chủ, ông ấy rất vui vẻ, còn chơi đồ chơi với nó rất lâu, sau đó còn nói chuyện với cậu chủ và cô Đường, nhưng nói gì thì tôi không rõ. Nhưng lúc trên đường trở về nhà ông ấy có nói một câu là ‘nhà họ Bùi có người nối nghiệp rồi’. ”
”Cái gì!” Sắc mặt Dương Thu Dung đột nhiên trở nên âm trầm, dường như hiểu được gì đó: ”Chẳng lẽ đứa bé kia…là con trai của Bùi Danh Chính?”
”Tôi cũng không rõ, có điều cậu bé ấy gọi cô Đường là mẹ, hơn nữa nhìn rất giống cậu chủ, chắc đúng là vậy.”
Nghe Trung nói như vậy, Dương Thu Dung cắn chặt răng, bà ta trăm phương ngàn kế bên cạnh ông cũng vì chút tiền đồ của Bùi Duy, 6 năm trước bà hao tổn tâm tư tìm cách chia rẽ Đường Nhất Khanh và Bùi Danh Chính, chỉ vì sợ ông không công bằng…giờ lại lòi ra đứa bé 4, 5 tuổi, đây chính là đích tôn của nhà họ Bùi, dù là đối với bà hay với Bùi Duy thì đều không có lợi!”
Dương Thu Dung nhìn Trung một cái thật sâu, lạnh giọng nói: ”Được, tôi biết rồi, làm việc không tệ, mai tôi sẽ thêm tiền trả vào viện phí của vợ anh, tiếp tục để mắt đến ông Bùi giúp tôi, nếu không biết hậu quả rồi đấy.”
Trung liên tục gật đầu: ”Cảm ơn bà chủ.”
Từ trong phòng đi ra, Dương Thu Dung tự hỏi nên làm thế nào để đối phó với chuyện này thì bỗng nhiên nhìn thấy một người giúp việc đi vào phòng bếp.
Ánh mắt lóe lên, bà ta đuổi theo thì thấy người kia đang chuẩn bị sắc thuốc, bèn vội vàng mở miệng: ”Tiểu Liên, để tôi làm đi, thuốc này phải chú ý độ lửa, tôi tự tay làm mới yên tâm.”
Tiểu Liên nghe vậy liền gật đầu: ”Vâng”
Đợi người giúp việc ra khỏi phòng bếp, ý cười trên mặt Dương Thu Dung cũng vụt tắt, mở tủ bát lấy một túi thuốc, lại lấy ra một thứ trong tủ gia vị bỏ vào trong nồi đun.
Bà ta vừa bật bếp vừa thầm mắng: ”Lão bất tử, sớm muộn gì tôi cũng tiễn ông một đoạn đường!”
Nấu thuốc xong, tự mình đem lên phòng ông, sau khi nhìn thấy ông uống xong Dương Thu Dung mới yên tâm rời đi. Nghĩ đến chuyện Trung vừa nói, ánh mắt bà ta trầm xuống, cầm điện thoại lên gọi cho Chương Tú Tú: ”Tú Tú, con ở nhà không, mẹ đến tìm con, có chuyện quan trong cần nói.”
Hai mươi phút sau, Dương Thu Dung đến một chiếc biệt thự nhỏ, vừa vào cửa liền thấy Chương Tú Tú đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ xem TV.
”Mẹ, mẹ đến rồi à!”
Thấy Dương Thu Dung đến, Chương Tú Tú lập tức đứng dậy, cười chào: ”Mấy hộp mặt nạ quý con nhờ bạn mua, hiệu quả cực kỳ tốt, đợi lát nữa con cho mẹ vài hộp mang về nhé!”
Dương Thu Dung cười híp mắt: ”Vẫn là con hiểu chuyện, có điều bây giờ mẹ có việc quan trọng muốn nói với con.”
Kéo tay Chương Tú Tú ngồi xuống sô pha, Dương Thu Dung nói lại toàn bộ lời của Trung cho Chương Tú Tú biết.
Chương Tú Tú càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng trực tiếp vứt mặt nạ xuống, mở miệng hỏi: ”Việc này là thật à! Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính có một đứa con!!”
Dương Thu Dung gật đầu, giọng nói khẳng định: ”Không sai được, Trung sẽ không lừa mẹ.”
Chương Tố Tố tức đến nghiến răng, dậm chân: ”Vậy thì những gì chúng ta cố gắng trước đó đều uổng phí rồi! Mất công con và Bùi Duy thay phiên nhau chăm sóc ông, giờ lại lòi đâu ra một thằng cháu đích tôn chứ?”
Dương Thu Dung vội vàng tiếp lời: ”Thế nên mới nói, cứ như vậy, nếu đến lúc lão già ấy đi đời nhà ma, nói không chừng đem hết tài sản cho thằng nhóc ấy, sao mà còn phần của chúng ta chứ!”
Chương Tú Tú nhíu mày, nắm chặt tay Dương Thu Dung: ”Mẹ, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Dương Thu Dung trầm mặc một lát sau đó mở miệng nói: ”Thực ra mẹ có một cách, nghe nói ngày mai Bùi Danh Chính sẽ đi tham dự bữa tiệc của Ngài Ôn, chắc chắn sẽ đem theo Đường Nhất Khanh, con nói xem nếu lúc đó chúng ta đến ngáng chân, làm xấu mặt Đường Nhất Khanh, liệu Bùi Danh Chính có dễ dàng bỏ qua cho cô ta không? Chúng ta mua truyền thông bôi đen cô ta, vậy đến lúc đó ông nội sẽ khó mà cho cô ta qua cửa được. Chỉ cần không qua được cửa nhà họ Bùi thì chúng ta sẽ có cơ hội…”
Chương Tố Tố nghe vậy, ánh mắt sáng lên: ”Được đấy, ông nội là một người truyền thống, khẳng định sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như vậy! Chúng ta chỉ cần làm to chuyện lên, càng to càng tốt là được!”
”Thông minh!” Dương Thu Dung liên tục gật đầu: ”À, con nghĩ ra cách lấy được thiệp mời của bữa tiệc không?”
Chương Tú Tú cười: ”Chuyện này dễ thôi, chỉ cần con nói tên của mình ra thì ai không cho con vào cửa?”
Cô ta vừa nói xong, đột nhiên nghĩ đến gì đó liền do dự: ”Chỉ là, con sợ Bùi Duy không bằng lòng đi cùng con.”
Dương Thu Dung nghe vậy, nâng mắt lên nhìn đồng hồ trên tường: ”Bùi Duy chắc sắp về rồi, mẹ khuyên nó giúp con, con chỉ cần tìm cách lấy thiệp mời là được rồi.”
Chương Tú Tú nghe vậy cười với Dương Thu Dung: ”Cảm ơn mẹ.”
Bọn họ nói chuyện chưa được bao lâu thì điện thoại trong nhà vang lên, người giúp việc sau khi nhận điện thoại lập tức quay lại báo: ”Cô chủ, bà chủ, ông chủ nói tối nay ông ấy không về, bảo cô chủ không cần đợi.”
”Cái gì?”Chương Tú Tú sắc mặt khẽ biến, tức giận nắm chặt tay: ”Lại không về? Một tuần anh ấy về nhà được bao nhiêu ngày cơ chú?”
Dương Thu Dung ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, nắm lấy tay Chương Tú Tú: ”Con đừng tức giận, để mẹ gọi điện cho nó.”
Chương Tú Tú tủi thân lau nước mắt: ”Mẹ, mẹ không biết đâu, mấy năm nay con chẳng khác nào góa phụ, nhưng lại không thể nói anh ấy, mẹ không biết con phải chịu bao nhiêu ấm ức đâu.”
Dương Thu Dung nhíu mày hói: ”Những thứ mẹ dạy con con đều không dùng đến à? Đàn ông ấy mà, có ai mà không buông thả cơ chứ? Con phải giữ chân nó lại! Phải dùng tâm dùng thân!”
”Anh ấy cứ về nhà là lại gục xuống ngủ, con nào có cơ hội chứ!” Chương Tú Tú nức nở: ”Qua đáng hơn là lúc trước con dọn dẹp còn nhìn thấy tờ ly hôn nằm ở ngăn kéo trong thư phòng! Xem ra anh ấy vẫn chưa từ bỏ ý định ly hôn với con!”
Dương Thu Dung nghe thế, lập tức cầm điện thoại ra: ”Giờ mẹ gọi điện cho nó, hôm nay nếu nó không về thì đừng coi mẹ là mẹ nó nữa!’