CHƯƠNG 91: GHEN?
Đường Nhật Khanh thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Bùi Danh Chính: “Cô ấy nói anh bảo tôi đi mà.”
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau, trong xe lập tức yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc này Đường Nhật Khanh mới ý thức được, hóa ra Bùi Danh Chính không có thu xếp cho cô đi tới xưởng in, là Hồ Nguyệt Như cố ý nói như vậy. Cô ta ở giữa phá rối làm cho cô tưởng Bùi Danh Chính cố ý trừng phạt cô, mới phái cô đi làm chân chạy…
Nhưng vừa rồi, khi cô gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính là do Hồ Nguyệt Như nghe máy, vậy phải giải thích thế nào?
Ánh mắt Đường Nhật Khanh lạnh hơn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính mà không nói gì nữa.
Chiếc xe đi đến cổng bệnh viện, vừa dừng lại thì Đường Nhật Khanh đã đẩy cửa xe ra, đang muốn xuống xe, không ngờ Bùi Danh Chính đã vòng từ bên kia qua, thò tay ấn vai của cô xuống.
Cô ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của Bùi Danh Chính, người đàn ông cúi xuống và bế cô lên.
Trong lòng cô chấn động nhưng vẫn thấy có gì đó nghẹn ở trong ngực, trong thời gian ngắn làm cho cô không có cách nào bỏ xuống được…
Sau khi đến bệnh viện xử lý vết thương thì cũng đã quá muộn rồi, Bùi Danh Chính bế Đường Nhật Khanh lên xe, căn dặn Thường Hiện quay về biệt thự.
Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi nói nhanh: “Tôi muốn về nhà.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua vết thương trên bắp chân của cô: “Cô tính trở lại như vậy à? Cô muốn để cho mẹ cô phải lo lắng sao?”
Đường Nhật Khanh siết chặt góc áo, một lúc lâu cũng không nói gì. Vết thương trên đùi cô không nhỏ, nếu cô trở về với dáng vẻ chật vật không chịu nổi như vậy, chắc chắn sẽ không giấu được mẹ, hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô trở về sẽ làm mẹ hoảng sợ mất…
Thấy Đường Nhật Khanh im lặng hồi lâu, Bùi Danh Chính ra hiệu cho Thường Hiện lái xe.
Trên đường đi, bầu không khí trong xe vô cùng lạnh lẽo, hai người bọn họ dường như đang giẫn dỗi, không ai nói câu nào.
Đến cửa biệt thự, Bùi Danh Chính xuống xe và vòng qua đuôi xe muốn bế cô lên, nhưng ai biết Đường Nhật Khanh lại giơ tay cản tay anh, lạnh lùng nói: “Tôi có thể tự đi.”
Bùi Danh Chính dừng động tác, ngước mắt nhìn người phụ nữ, trong mắt thoáng kinh ngạc.
Trên chân phải bị thương của cô quấn mấy lớp băng dầy chẳng khác nào một bánh chưng, tự cô bước đi không chỉ tốn sức, nói không chừng còn có thể động tới vết thương.
Nhưng thái độ của cô rõ ràng, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.
Tầm mắt Bùi Danh Chính nhìn lướt qua trên mặt cô rồi rút tay về: “Được.”
Anh nói xong thì bước nhanh về phía cửa chính mà không dừng lại dù chỉ nửa giây.
Đường Nhật Khanh mới đi được hai bước đã cảm giác quá tốn sức, cô cắn môi dưới, ngước mắt đã thấy người đàn ông đi đến cửa, mà cô còn ở đây cố sức đi chậm rãi từng bước nhỏ…
Cô đi một lúc lâu vẫn chưa đi tới cửa, ngược lại vết thương trên đùi bắt đầu hơi đau. Đường Nhật Khanh có chút hối hận. Xem ra, có mấy lời cô vẫn không thể dễ dàng nói ra được.
Cô đi một lúc lâu mới đi tới bậc thang trước cửa. Cho dù trước mặt chỉ có bốn, năm bậc thang nhưng đối với cô lại còn khó hơn cả lên trời.
Sao vừa rồi cô lại nhất thời kích động nói muốn tự mình đi tới chứ?
Cô đang do dự nên nâng chân nào trước, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đôi giầy da sáng bóng. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tối tăm của người đàn ông u.
Trên mặt Bùi Danh Chính không hề dao động, chỉ nhướng mày hỏi thăm: “Có cần tôi giúp cô không?”
Đường Nhật Khanh vừa nghĩ tới chuyện Hồ Nguyệt Như nghe cuộc điện thoại kia thì chợt bướng lên, hạ quyết tâm từ chối: “Không cần.”
Cô nói xong thì cúi đầu lại muốn nâng cái chân trái không bị thương lên, nào ngờ cơ thể chợt nhẹ bỗng, cả người đã bị bế lên.
Cô ngẩng đầu, thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Bùi Danh Chính.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn mặt cô, thấy xinh đẹp gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn sắc máu, anh lập tức nhíu mày, mở miệng nói như trách mắng: “Đường Nhật Khanh, cô đừng cậy mạnh ở trước mặt tôi.”
Ban đầu nhìn cô quật cường như vậy, anh muốn bỏ cô lại không quan tâm, vừa rồi anh đi tới tầng hai, trong lòng nghẹn lại giống như bị nhét thêm cái gì đó, cứ bước một bước thì trong lòng lại khó chịu hơn một phần.
Càng nhìn thấy dáng vẻ quật cường này của cô, anh lại càng không nén được cơn giận, nhưng cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm thật sự mặc kệ cô được.
Anh bế Đường Nhật Khanh đi qua phòng khách, thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người giúp việc, anh lạnh lùng ném lại một câu: “Đưa bát cháo hạt sen lên trên.”
Đường Nhật Khanh ở trong lòng Bùi Danh Chính, nhìn vẻ mặt của người đàn ông gần như nổi giận thì không dám nói thêm gì nữa, dứt khoát ngậm miệng.
Bùi Danh Chính đến phòng ngủ liền thả cô lên trên giường, cho dù động tác không dịu dàng nhưng không động tới cái chân bị thương chân kia của cô.
Cô vừa muốn ngồi dậy, người đàn ông đã đột nhiên cúi người về phía cô, cô theo phản xạ có điều kiện ngửa người ra sau, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, lại không tránh thoát khỏi tròng mắt đen láy của anh.
Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày, lát sau mới lạnh lùng nói: “Đường Nhật Khanh, cô đang lên cơn gì vậy?”
Anh có lòng tốt chạy đến vùng ngoại thành phía nam thành phố đón cô, kết quả trái lại còn chẳng nhận được ích lợi gì? Cả đường đi anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô, khi chủ động bế cô về còn bị từ chối? Bùi Danh Chính anh đã bao giờ từng bị người khác đối xử như thế chứ?
Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm vào người đàn ông, trong thời gian ngắn lại nói không được lời nào. Cô cũng không biết tại sao mình tức giận như vậy, trong đầu lúc nào cũng vang lên những lời Hồ Nguyệt Như nói trong điện thoại.
Thấy người phụ nữ không có phản ứng gì, Bùi Danh Chính cố nén cảm xúc, lạnh lùng ném lại một câu: “Xem ra tôi không nên từ trung tâm thành phố chạy đến phía nam thành phố tìm cô.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong lòng rất đau đớn, không hề nghĩ ngợi đã buột miệng nói: “Đáng lẽ anh nên tiếp tục hẹn hò cùng Hồ Nguyệt Như đúng không?”
Bùi Danh Chính đang muốn đứng dậy thì nghe cô nói vậy, anh chợt dừng động tác, ánh mắt nhìn cô thoáng chút kinh ngạc.
Hẹn hò với Hồ Nguyệt Như?
Anh dừng lại một lát mới hiểu được cô nói vậy là có ý gì, anh bình tĩnh nhìn Đường Nhật Khanh mấy giây, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức tan ra.
Cô gái này… đang ghen sao?
Hóa ra từ sau khi anh nhìn thấy cô, cô cứ khó chịu với anh tới bây giờ đều là vì ghen à?
Anh cố nhịn cười, giả vờ lạnh lùng ngước mắt nhìn người phụ nữ, nhưng giọng điệu vẫn vô tình đã dịu dàng hơn: “Sao cô biết tôi ở cùng với Hồ Nguyệt Như?”
Đường Nhật Khanh rời tầm mắt nhìn sáng chỗ khác mà không chịu nói tiếp, nhưng Bùi Danh Chính đã giơ tay ra ôm lấy mặt của cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô thẳng lại, ép cô phải đối diện với anh.
Anh bước tới gần cô hơn, với khoảng cách hai người có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, bầu không khí lập tức trở nên ái muội: “Ồ? Làm sao cô biết được?”
Đường Nhật Khanh không tránh được, đành phải mở miệng đáp lại: “Tôi gọi điện thoại cho anh, là Hồ Nguyệt Như nhận, cô ấy nói cho tôi biết.”
Mắt Bùi Danh Chính tối lại và lập tức hiểu rõ.
Xem ra, tất cả hiểu nhầm đều là vì Hồ Nguyệt Như, điện thoại di động của anh cũng chỉ rời tay vào lúc anh chọn quà, thời gian còn lại đều mang theo bên người. Xem ra Hồ Nguyệt Như đã nghe điện thoại của anh vào lúc đó.
Bùi Danh Chính thả cô ra và ngồi thẳng người, tầm mắt vẫn không rời khỏi người cô: “Sắp tới sinh nhật giáo viên thời đại học của chúng tôi, vừa rồi chúng tôi cùng đi chọn quà thôi, không hơn, không còn gì khác nữa.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy liền sửng sốt nửa giây, do dự hỏi: “Anh… là đang giải thích sao?”
Trong thời gian này, cô đã gần như hiểu rõ tính cách của Bùi Danh Chính, đừng nói là giải thích, từ trước đến nay Bùi Danh Chính làm việc đơn giản tới thế nào, chuyện có thể một bước đến nơi thì tuyệt đối sẽ không đi bước thứ hai, càng không lãng phí thời gian để giải thích, nhưng vừa rồi anh…
Nhìn ánh mắt người phụ nữ kinh ngạc tới ngây người, Bùi Danh Chính lại không phủ nhận, anh nghiêng người về phía trước, môi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, như đang cố ý khiêu khích vậy: “Cô nghĩ đó là giải thích thì chính là vậy đi.”