CHƯƠNG 286: AI ĐAU LÒNG ANH?
Đường Nhật Khanh hùng hùng hổ hổ chạy xuống lầu nhưng chưa đi tới cửa lớn, bước chân cô đã không tự chủ chậm lại.
Mẹ Đường đang cắt hoa tỉa cành, thấy dáng vẻ do dự không quyết của Đường Nhật Khanh thì không kìm được hỏi: “Không nhịn được nữa à?”
“Ai nói con không nhịn được nữa?” Mặt Đường Nhật Khanh đỏ lên, vội vàng thề thốt phủ nhận: “Con đói rồi, xuống tìm đồ ăn sáng.”
Nhìn dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo của con gái, mẹ Đường cố nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Mẹ nấu một ít cháo trong bếp ấy, con vào ăn đi.”
Đường Nhật Khanh trả lời một tiếng, đi qua cửa sổ phòng khách, cô không kìm được nâng mắt nhìn ra ngoài.
Mẹ Đường ở bên cạnh thấy cô lén lút mờ ám như vậy thì cười lẩm bẩm: “Mạnh miệng!”
Múc một bát cháo, Đường Nhật Khanh ngồi trước bàn ăn, ăn hai ngụm nhưng tâm trạng lại rối tinh rối mù, hoàn toàn không yên tĩnh được.
Mẹ Đường cố ý đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Có ngon không?”
Đường Nhật Khanh lơ đãng trả lời: “Cũng được.”
Mẹ Đường cười: “Con ở đây thoải mái có điều người nào đó bây giờ còn đang đứng ngoài kia, nói không chừng còn chưa ăn sáng đâu, trời còn rét lạnh thế kia…”
Đường Nhật Khanh nghe vậy không nhịn được nhíu máy, cô đặt cái thìa trong tay xuống, ngước mắt nhìn mẹ: “Mẹ, nếu mẹ đau lòng anh ấy thì mẹ để anh ấy vào đi!”
“Mẹ đau lòng cậu ấy?” Mẹ Đường ngạc nhiên cười: “Mẹ không quen thân gì cậu ấy, cậu ấy thích đứng bao lâu thì đứng, mẹ mới lười quan tâm.”
Nói xong, mẹ Đường xoay người tiếp tục đi tới ban công cắm hoa, không nói thêm câu nào nữa.
Tâm tư Đường Nhật Khanh rối tung, rõ ràng trong lòng vẫn đang giận Bùi Danh Chính nhưng bây giờ anh đứng bên ngoài, không nói tiếng nào chờ đợi, cô cũng không khỏi lo lắng theo.
Không lâu sau, đột nhiên mẹ Đường đẩy cửa đi ra, Đường Nhật Khanh ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy tới cửa sổ âm thầm quan sát.
Không biết hai người nói gì mà mẹ Đường lại mở cửa cho anh vào.
Đường Nhật Khanh giật mình, thấy Bùi Danh Chính đi vào, lúc này cho dù cô muốn đi ngăn cản cũng đã muộn rồi.
Đường Nhật Thanh chỉ đành ngồi về bàn, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Phía cửa truyền đến giộng nam trầm thấp dường như đang nói gì đó với mẹ cô.
Trong giọng mẹ Đường mang theo ý cười vọng lại: “Trước đây trong nhà không có đàn ông, vừa hay hôm nay cháu tới rồi, có thể giúp đỡ.”
Nghe thấy hai người nói chuyện, Đường Nhật Khanh sững sờ, giúp đỡ? Giúp chuyện gì? Lẽ nào Bùi Danh Chính không phải đến để xin lỗi cô?
Bùi Danh Chính theo mẹ Đường vào phòng, quét mắt một vòng, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Đường Nhật Khanh, cô lại giả vờ như không nhìn thấy gì, cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
“Cháu đi theo dì, ở bên này.” Mẹ Đường đi về phía phòng chứa đồ, Bùi Danh Chính cũng đi theo.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đường Nhật Khanh không khỏi cau mày, những lo âu trong lòng bỗng biến mất.
Thiệt cho cô vừa nãy vẫn luôn lo lắng cho anh, sợ anh bị lạnh nhưng không ngờ anh vừa vào lại không tìm cô xin lỗi trước mà đi theo mẹ Đường, điều này khiến cô làm sao chịu nổi?
Mang theo một bụng tức giận, Đường Nhật Khanh uống hết cháo, tiện tay mở điện thoại, điện thoại rung lên liên tục, cô mở ra lại không không nhìn thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào của Bùi Danh Chính.
Không lâu sau, mẹ Đường và Bùi Danh Chính cùng nhau đi từ phòng chứa đồ ra, trong tay nhiều thêm vài cái bóng đèn tiết kiệm năng lượng mới, còn có bậc thang.
“Trong phòng bếp có một cái đèn bị hỏng, thay cái đó trước đi.”
Nghe thấy mẹ Đường nói như vậy, lập tức Đường Nhật Thanh dở khóc dở cười, vốn dĩ cô còn không biết rốt cuộc mẹ định làm gì, bây giờ xem ra, bà hoàn toàn nhân cơ hội này sai bảo Bùi Danh Chính lao động.
Gần như để Bùi Danh Chính chạy mấy lần lên xuống cầu thang, thay toàn bộ bóng đèn bị hỏng trong nhà, sau đó mẹ Đường lại bắt đầu gọi anh đi di chuyển chậu hoa.
Đường Nhật Khanh ngồi trước bàn giả vờ chơi điện thoại nhưng ánh mắt lại không tự giác mà nhìn theo bóng lưng người đàn ông.
Bùi Danh Chính đi tới trước ban công, tiện tay cởi áo khoác mình ra, còn xắn tay áo lên, nghe theo sự sắp xếp của mẹ Đường di chuyển chậu hoa tới lui, khi anh dùng sức, cơ bắp trên người đều căng lên, cực kỳ gợi cảm.
Nhìn bóng lưng rộng lớn vững chắc của người đàn ông, Đường Nhật Khanh bất giác đỏ mắt, đổ nhiên Bùi Danh Chính xoay người, vừa hay đối diện ánh mắt cô, lập tức bốn mắt nhìn nhau, các loại cảm xúc phức tạp trao đổi.
Người Đường Nhật Khanh cứng đờ, tim không khống chế được đập nhanh hơn, cô vội vàng di chuyển tầm mắt, nhưng tâm trạng lại rất lâu không thể bình phục.
Đột nhiên, ngoài ban công vang lên tiếng “bộp”, đồng thời vang lên tiếng kêu khẽ của người đàn ông.
Đường Nhật Khanh theo bản năng nhìn theo hướng có âm thanh, thấy Bùi Danh Chính khom nửa người, nhíu mày, lập tức cô cũng căng thẳng theo.
“Cháu không sao chứ?” Mẹ Đường tiến lên hỏi, thấy ngón tay đã sưng đỏ của Bùi Danh Chíu thì nhíu mày: “Cháu bị chảy máu rồi, để dì đi tìm băng dán cá nhân cho cháu.”
Vừa nghe thấy chảy máy, Đường Nhật Khanh bỗng đứng dậy, không chút do dự đi về phía ban công, vội vàng hỏi: “Anh sao thế?”
Cô đến gần xem, thấy ngón tay bị bóp đến sưng đỏ của Bùi Danh Chính, trên mu bàn tay còn bị xước một lớp da, máu cũng đã rỉ ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Nhật Khanh cũng không màng thứ gì khác, vội vàng đưa tay ra nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của Bùi Danh Chính, chóp mũi chua xót, nước mắt chảy xuống.
“Sao anh lại không cẩn thận như vậy?” Đường Nhật Khanh không nhịn được run giọng oán tránh: “Sao anh lại ngốc thế?”
Nhìn thấy cô gái khóc vì anh, tim Bùi Danh Chính bỗng nhiên mềm nhũn, cũng không quan tâm đây là đâu, không chút do dự đưa tay kéo cô vào lòng.
“Anh không sao.” Bùi Danh Chính không kìm được cong khoé môi: “Ngốc ạ, rất nhanh sẽ khỏi thôi, em khóc cái gì?”
Nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh nhíu mày, đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng hai tay người đàn ông lại như hai sợi dây xích, quấn chặt lấy cô khiến cô không tránh thoát được.
“Sao? Lại định chạy trốn à?” Bùi Danh Chính nhíu mày nhưng trong giọng nói lại mang theo sự cưng chiều vô biên.
Đường Nhật Khanh vừa khóc vừa nói: “Buông em ra, em còn chưa hết giận đâu, đừng cho rằng dùng khổ nhục kế thì có thể khiến em tha thứ cho anh!”
“Đợi em hết khóc thì anh sẽ buông tay, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”
“Khụ khụ!” Mẹ Đường đứng bên cạnh nhìn thấy hai người ôm nhau, cố ý hắng giọng một tiếng: “Được rồi! Khanh Nhi, mẹ để băng dán cá nhân trên bàn, con xem rồi giúp cậu ấy xử lý đi.”
Bỏ lại câu này rồi mẹ Đường xoay người đi thẳng lên lầu hai.
Đường Nhật Khanh đẩy anh ra nhưng vẫn không đẩy được, không khỏi cau mày ngước mắt nhìn anh: “Buông ra!”
Trên mặt Bùi Danh Chính mang theo nụ cười, đáy mắt cũng phủ một tầng ý cười, nhẹ giọng nói: “Thật sự nhẫn tâm đẩy anh ra sao? Bây giờ anh là người bị thương, không ôm chặt em thì đứng không vữnh.”
Nghe anh nói vậy, Đường Nhật Khanh vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng trong nháy mắt sự chú ý và do dự giữa hai người lại biến mất hơn phân nửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt Bùi Danh Chính chậm rãi nghiêm túc hơn, anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Chuyện tối qua, anh xin lỗi.”
Lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, cổ họng siết chặt, nhẹ giọng nói: “Em cũng có chỗ sai.”
Bùi Danh Chính nâng mí mắt hỏi: “Cho nên bây giờ em tha thứ cho anh rồi?”
Đường Nhật Khanh nghiêng đầu đi, cố ý nói: “Không, em vẫn rất giận…”
Đột nhiên trước mắt cô tối đi, sau đó trên môi hơi mềm, mọi lời muốn nói đều bị chặn lại.