CHƯƠNG 305: TÔI TRƯỚC NAY KHÔNG PHẢI NGƯỜI TỐT
Đường Nhật Khanh kinh ngạc, chậm chạp phản ứng lại, thì ra anh đang châm chọc cô! Làm gì mà thích ăn kẹo chứ!
Cô nhíu mày, ngạc nhiên nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Anh…”
“Anh làm sao?” Bùi Danh Chính nhướn mày, tinh thần dường như tốt hơn khi nãy rất nhiều, anh hơi thẳng người lên, khẽ khàng nói: “Yêu cầu vừa rồi của anh cũng chẳng quá đáng.”
Nghe anh nghiêm túc nói đỡ cho bản thân, Đường Nhật Khanh vừa tức lại vừa mắc cười, dứt khoát không thèm để ý đến anh, sau khi thấm khăn cho ướt, lại đặt lại trên trán anh.
Trong đầu bỗng nhiên xoẹt qua những lời mà Bùi Duy nói trong văn phòng hôm nay, nụ cười trên gương mặt của Đường Nhật Khanh dần cứng lại, đối mặt với Bùi Danh Chính như này, cùng người đàn ông giỏi tâm cơ trong lời của Bùi Duy dường như vốn không cùng một người.
Cô muốn có chứng cứ, muốn làm rõ sự thật, nhưng lại sợ hãi cô sẽ có kết quả khiến mình thất vọng, thậm chí sẽ khiến quan hệ giữa hai người không thể như ngày trước.
Hít một hơi thật sâu, Đường Nhật Khanh bỗng mở lời: “Mấy ngày nay anh mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, anh biết rồi.” Bùi Danh Chính nói, thuận tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt những ngón tay của cô.
Đường Nhật Khanh giả vờ thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, thực ra em rất muốn biết, lần đấu giá này, chúng ta làm thế nào giành được vậy?”
Bùi Danh Chính ngừng lại một chút, khẽ nói: “Gậy ông đập lưng ông.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh bất giác căng thẳng hẳn lên, cô tiếp tục hỏi: “Là thế nào?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh đi, nhàn nhạt nói: “Nếu như Bùi Duy và Tiêu Nhạc Phi có thể giở trò với chúng ta, vì sao anh không giở trò tương tự với chúng chứ?”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, nghĩ đến những lời mà Bùi Duy nói, cô dường như kích động hẳn lên, chẳng nghĩ gì lên tiếng chất vấn: “Cho nên anh cho người chụp những bức ảnh Chương Tú Tú hầu rượu tìm quan hệ, gửi thẳng cho người của doanh nghiệp nhà nước?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính trầm xuống, ý thức được nhìn về phía Đường Nhật Khanh, sau khi ngạc nhiên, ngừng lại giây lát, chẳng giải thích gì, thừa nhận: “Ừm.”
Trong phút chốc, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy có một cơn thất vọng dâng lên trong lòng, cô chẳng cách nào làm rõ được đây là thứ tình cảm phức tạp thế nào, lên tiếng hỏi ngược: “Nhưng anh làm như vậy thì khác gì so với đám người bọn họ?”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Bùi Danh Chính biến đổi, lông mày đè xuống càng nhiều, có chút không dám tin nhìn về người phụ nữ đó: “Cho nên, em cảm thấy anh và bọn họ như nhau cả sao?”
Bùi Duy là người mà Bùi Danh Chính trước nay vẫn rất căm ghét, quy chụp anh và Bùi Duy là cùng một loại, điều này đối với anh mà nói chẳng khác nào là một sự sỉ nhục.
Anh hít sâu, có chút bực bội không thể nói ra, nhìn người phụ nữ đang im lặng, lạnh lùng nói: “Anh vốn tưởng rằng chắc em đã nhận ra rằng, anh trước nay không phải người tốt gì cả, từ giây phút anh bước chân vào thương giới, mấy thứ ngây thơ lương thiện, lòng trắc ẩn gì đó đều biến mất hết rồi!”
Anh nói xong, thẳng tay lấy chiếc khăn trên đầu xuống, bỏ vào trong chậu nước, bước ra khỏi căn phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Nhật Khanh ngồi ở đó, chỉ cảm thấy chân tay ớn lạnh, tâm trạng phức tạp.
Cô quá hiểu rằng, bản thân xã hội chính là một cái bình nhuộm lớn, thương giới càng là tranh đấu lẫn nhau, cô không hề yêu cầu anh giữ được sự ngây thơ thiện lương, chỉ là trên con đường càng đi càng tối đen này, cô hy vọng anh có thể có nguyên tắc, có con tim ban sơ, chứ không phải giống đám người nào đó, đánh mất quá nhiều, bao gồm cả nhân tính và chân tình.
Đường Nhật Khanh nắm chặt tay thành nắm đấm, mũi cay cay, nước mắt chảy xuống thành dòng.
Cảm giác bất lực đồng thời dâng lên trong lòng, lúc cô đang không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên “chát” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Đường Nhật Khanh nước mắt lưng tròng ngước mắt trông qua, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, cái bóng cao lớn đó dần dần bước về phía cô, bỗng nhiên giơ tay ra kéo cô đứng dậy, ôm trọn vào lòng.
“Khóc gì chứ? Cô bé ngốc, lúc nãy anh cũng đâu hung dữ với em.” Giọng nói thâm trầm của Bùi Danh Chính vang lên bên tai Đường Nhật Khanh.
Trong lòng cô chợt ấm áp, ôm ngược lại anh, ấm ức, buồn bã lại yên lòng nỉ non: “Anh hung dữ với em rồi!”
Bùi Danh Chính mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô, khẽ nói: “Được, là anh sai, yên tâm, cho dù có ra sao, anh cũng sẽ không biến thành loại người mà em nói đó đâu.”
Câu nói này, giống như một liều thuốc an thần, khiến trái tim Đường Nhật Khanh trở nên ấm áp, cũng dần dần yên tâm hơn.
Cô giơ tay, lần nữa dùng tay kiểm tra độ ấm trên trán Bùi Danh Chính, khẽ nói: “Hình như không nóng như lúc nãy nữa, mau ngủ đi, ngày mai là sẽ hạ sốt rồi.”
Bùi Danh Chính ôm cô không chịu buông tay, cúi đầu cười: “Vẫn muốn ăn vị ngọt trên môi.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh cười, giơ tay lên chặn miệng anh: “Hôm nay không được, ngày mai hẵng tính.”
Bùi Danh Chính khẽ cười: “Được, vậy em ở cùng anh.”
Đường Nhật Khanh cong môi cười, không thèm để ý đến yêu cầu của anh, đẩy anh đến bên giường, kéo chăn đắp ngay ngắn cho anh, lập tức quay người đi tắm.
Tắm xong đi ra, người đàn ông nằm trên giường đã ngủ thiếp đi rồi, Đường Nhật Khanh dần dần tiến lại gần, nhìn gương mặt nghiêng yên tĩnh của anh, trong lòng khẽ run lên.
Trong phút chốc, cô bỗng có thể hiểu anh hơn, thân là người phàm, không phải ai cũng kiên cường không chịu khuất phục, nếu như anh muốn bảo vệ chu toàn cho bản thân và nhà họ Bùi, lại có bao nhiêu sự thân bất do kỷ.
Cô cẩn thận trèo lên giường, chui vào trong chăn, nhẹ nhàng ôm anh, yên tâm nhắm mắt lại.
Một buổi sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đến công ty, Đường Nhật Khanh lại bắt đầu công việc bận rộn, Trương Phó vì việc chuẩn bị tiệc chúc mừng chuyến du thuyền Đông Giao, rất nhiều công việc đều dồn lên vai cô, đi theo Bùi Danh Chính mở cuộc họp thiết kế công trình cả một buổi sáng, gót chân cô vừa đau vừa nhức.
“Bản tài liệu này còn phải ký tên, anh xem qua một lát.”
Đường Nhật Khanh đưa qua một bản hợp đồng, Bùi Danh Chính xem lướt qua các điều khoản, nhíu mày, giơ tay chỉ giá đựng tài liệu , khẽ nói: “Điều khoản bổ sung sau đó đàm phán chưa được thêm vào, đưa hợp đồng về, chỉnh lại bản mới.”
“Vâng, em sẽ đi ngay.” Đường Nhật Khanh nhận lại tài liệu , lập tức bước ra khỏi văn phòng.
Chạy tới chạy lui hai ba lượt, cuối cùng cũng chốt được hợp đồng, Đường Nhật Khanh vừa muốn đưa hợp đồng cho Bùi Danh Chính xem qua, vừa bước đến cửa văn phòng nhận ra sắc mặt của Bùi Danh Chính không đúng.
“Được, tôi biết rồi, đợi chút tôi qua.”
Nói xong câu đó, Bùi Danh Chính ngắt điện thoại, ngước mắt nhìn về phía cô: “Ba xảy ra chuyện rồi.”
“Sao cơ?” Đường Nhật Khanh kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”
Bùi Danh Chính nhăn mày: “Bùi Duy muốn ly hôn với Chương Tú Tú, làm loạn hết lên, ba tức giận, huyết áp lên cao, được đưa thẳng vào bệnh viện rồi.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh bất giác căng thẳng hẳn lên.
Ông Bùi vào bệnh viện, đây không phải chuyện nhỏ.
Bùi Danh Chính sải bước, thẳng tay cầm áo khoác trên giá: “Anh phải lập tức đến bệnh viện một chuyến.”
“Em đi cùng anh!” Đường Nhật Khanh vội bỏ tập tài liệu trên tay xuống, trở về phòng làm việc lấy áo khoác, cùng Bùi Danh Chính bước vào thang máy.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rõ, tuy Bùi Danh Chính không hề hài lòng với một số hành động của ông ấy, nhưng dù sao cũng là máu mủ thân thiết của anh, cũng là người thân duy nhất hiện tại của anh, chắc chắn sẽ lo lắng, để ý.
Lên xe, Đường Nhật Khanh nhìn người đàn ông hơi nhíu mày bên cạnh, cô đưa tay nắm lấy tay anh, khẽ giọng an ủi: “Yên tâm, bác sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Bùi Danh Chính hiểu rõ tình hình sức khỏe của ông Bùi, trải qua một cơn giày vò, ai cũng không thể nắm chắc việc về sau.
Anh ngừng lại, trầm giọng nói: “Mong là vậy.”