Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 126: MUỐN CON TRAI HAY CON GÁI?

Chơi với mấy đứa trẻ mồ côi hết nửa ngày, Đường Nhật Khanh nghiễm nhiên trở thành chị gái mà bọn trẻ thích nhất. Bùi Danh Chính ngồi ở chiếc ghế bên cạnh nhìn Đường Nhật Khanh và những đứa trẻ hài hòa, không tự chủ được mà nhếch miệng lên.

Anh chưa từng nhìn thấy mặt này của Đường Nhật Khanh, giống như là một đứa trẻ, tất cả sự ngây thơ và hồn nhiên đều được bộc lộ ra.

Đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh kéo ghế, anh hơi quay đầu, nhìn thấy Bùi Duy ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh anh, ánh mắt cũng di chuyển trên người của Đường Nhật Khanh.

Sắc mặt của Bùi Danh Chính trong nháy mắt lạnh thêm mấy phần.

Một lát sau, Bùi Duy chủ động mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Anh cả, xem ra lần này anh mang theo Đường Nhật Khanh là hành động rất sáng suốt. Hôm nay ở trại trẻ mồ côi Hy Vọng, cô ấy đã thu hút sự chú ý của người khác, không chừng điểm sau này nhận được cũng không thấp.”

Lần này bởi vì hoạt động từ thiện muốn chọn ra đại sứ từ thiện, vì vậy điểm dừng chân đầu tiên của trại trẻ mồ côi là dùng sự ấm áp để tính điểm, quyết định chấm điểm được đưa ra dựa trên điểm số của viện trưởng và trẻ em, cuối cùng sẽ tổng hợp người có điểm số cao nhất, chọn ra đại sứ từ thiện cuối cùng.

Sắc mặt Bùi Danh Chính trầm tĩnh, không có tiếp lời.

Vừa rồi chuyện của Chương Tú Tú mặc dù không làm thương tổn đến Đường Nhật Khanh, nhưng cũng đã gây cho anh cảm giác không hài lòng, hiện tại anh cũng không có tâm tình phản ứng với bất cứ ai trong bọn họ.

Bùi Duy thấy anh không nói lời nào, lại ung dung tự quyết định: “Không thể không nói ở phương diện nhìn người này, tôi vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều. Nếu sớm biết Chương Tú Tú sẽ gây rắc rối cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không mang cô ta đến đây.”

Bùi Danh Chính lạnh giọng mở miệng: “Đã biết rồi ư, nhưng mang người đến mà không kiểm soát được thì là trách nhiệm của cậu.”

Bùi Duy bị câu nói này làm cho cứng họng, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Anh cả, tôi có quản tốt hay không cũng là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”

Bùi Danh Chính cười khẩy: “Nếu quản không tốt mà làm tổn thương người của tôi, thì tôi sẽ không nể mặt.”

Nắm tay của Bùi Duy nắm lại thật chặt, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, nói không nên lời.

Chương Tú Tú không thể cho anh ta mặt mũi cũng thôi đi, không nghĩ tới còn gây rắc rối cho anh ta, mà anh ta cũng không chiếm được tiện nghi ở phía Bùi Danh Chính, anh ta làm sao không tức giận cho được.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, cất bước muốn đi ra ngoài, đột nhiên sống lưng của Bùi Danh Chính cũng thẳng lên, lạnh lùng mở miệng: “Khoan đã.”

Bước chân Bùi Duy dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Có chuyện gì?”

Hơi thở của Bùi Danh Chính trở nên lạnh lùng bức người: “Bùi Duy, tôi không quan tâm cậu ở bên ngoài kết bạn với ai, nói chuyện làm ăn với ai, nhưng cậu tốt nhất nên nhớ kỹ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Bùi Duy nghe hiểu anh đang ám chỉ điều gì, anh ta và Tiêu Nhạc Phi đã bàn bạc xong việc đầu tư phim, ký kết cũng là chuyện của vài ngày nay, đợi hội từ thiện kết thúc, hợp đồng bên đó của bọn họ cũng có thể ký tên.

Anh ta nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính mấy giây, sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Anh cả, lúc trước tôi đến tìm anh, anh nói không được, vậy thì cũng thôi đi, tôi tìm người khác đầu tư, tại sao vẫn không được?”

Ánh mắt của Bùi Danh Chính nhàn nhạt đảo qua trên người anh ta: “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu đừng làm việc không nên làm, chỉ lần này mà thôi.”

Anh nói xong cũng trực tiếp đứng dậy, không tiếp tục nhìn Bùi Duy nữa, cất bước đi đến một hướng khác.

Bùi Duy nắm chặt tay nhìn anh theo hướng anh rời đi, lửa giận trong lòng như đang thiêu đốt.

Anh ta hết lần này đến lần khác muốn làm ra chút thành tích, để cho Bùi Danh Chính nhìn thấy, để cho ông cụ Bùi nhìn thấy, anh ta mới không phải là người vô dụng!

Chẳng mấy chốc, hoạt động buổi sáng là giao lưu với những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi cũng kết thúc, bây giờ đến thời gian ăn trưa, những người tham gia phải cùng ăn cơm với bọn trẻ.

Bùi Danh Chính đi đến bên cạnh Đường Nhật Khanh, nắm tay dắt tiểu Ngải, đứng xếp hàng chờ nhận cơm xong liền tìm một chỗ để ngồi xuống.

Đường Nhật Khanh để tiểu Ngải ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Tiểu Ngải có đói hay không, muốn chị đút cho em ăn không?”

Tiểu Ngải nghiêm túc gật nhẹ đầu.

Đường Nhật Khanh cười cười, trộn cà chua chiên trứng và cơm lại với nhau, cầm lấy thìa cẩn thận từng li từng tí đút cơm cho tiểu Ngải.

Tiểu Ngải ăn cơm rất chậm, qua một lúc lâu mà chén cơm nhỏ vẫn còn lại rất nhiều, mà Đường Nhật Khanh chỉ lo đút cho cô bé, cũng không thèm đoái hoài đến bản thân mình.

Bùi Danh Chính ngồi ở đối diện không tự chủ nhíu chặt lông mày, anh vươn tay nhận lấy chén nhỏ trong tay Đường Nhật Khanh.

Đường Nhật Khanh ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn sang phía anh.

Vẻ mặt của Bùi Danh Chính thờ ơ, lạnh giọng phân phó: “Cô ăn cơm trước đi, để tôi đút.”

Nói xong, anh cầm lấy muỗng nhỏ, từ từ cho tiểu Ngải ăn từng muỗng từng muỗng nhỏ.

Đường Nhật Khanh nhìn thấy hình ảnh dễ thương tương phản trước mặt, cô không nhịn được cười.

Đoán chừng trên dưới Bùi thị không ai ngờ tới vị tổng giám đốc đứng đắng ngày thường nghiêm túc trong công ty, bây giờ lại có thể cầm muỗng nhỏ đút cho một cô bé ăn cơm.

Hôm nay cô chơi với bọn nhỏ cho đến trưa, thật sự cũng đói bụng, thừa dịp lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Đợi đến khi ăn cơm xong, bọn nhỏ cũng cần ngủ trưa, viện trưởng dẫn các bạn nhỏ đến nói lời tạm biệt với mọi người. Đường Nhật Khanh đứng ở nơi đó nhìn mấy đứa bé xếp thành một hàng, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên.

Cho dù bọn trẻ đã trải qua không ít cực khổ, nhưng chúng vẫn có bộ dáng của Thiên Sứ.

Đột nhiên, người đàn ông ở bên cạnh dựa gần vào cô, nhẹ giọng hỏi một câu bên tai cô: “Thích à?”

“Cái gì?” Đường Nhật Khanh không kịp phản ứng.

“Trẻ con.”

Đường Nhật Khanh do dự nữa giây, lập tức gật đầu: “Thích, trẻ con thật sự rất đáng yêu.”

Bùi Danh Chính nghe câu trả lời của cô, nhịn không được mà mỉm cười, nếu như cô thật sự thích, chuyện đó cũng không có gì khó khăn.

Anh tiếp tục hỏi: “Muốn con trai hay con gái?”

Đường Nhật Khanh sững sờ vài giây, lúc này mới kịp phản ứng, mấy câu nói đó của anh, sao cô càng nghe càng cảm thấy có chỗ không đúng?

Cô có chút chần chờ quay đầu nhìn về phía anh, đáy mắt mang theo sự nghiên cứu tìm tòi, đúng lúc nhìn thấy anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, cô không tự chủ được mà đỏ mặt.

Bùi Danh Chính mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Nhiệt độ xung quanh của hai người cũng chậm rãi nóng lên, hai gò má Đường Nhật Khanh ửng hồng, lắp bắp nói: “Không, không có gì…”

Cô bối rối dời ánh mắt, không đến mấy giây, giọng nói của người đàn ông lại truyền đến: “Đường Nhật Khanh, cô đang nghĩ cái gì vậy?”

“Cái gì? Không có gì đâu?” Đường Nhật Khanh càng thêm lúng túng.

“Tôi nói nếu như cô thích, có thể nhận nuôi một đứa.” Ý cười nơi đáy mắt của anh càng sâu hơn: “Cô nghĩ gì vậy?”

Nhận nuôi? Hóa ra ý của anh là nhận nuôi, cô còn cho rằng anh có ý định với cô…

Gương mặt nóng lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ rực, Đường Nhật Khanh giả bộ bình tĩnh, im lặng không nói lời nào.

Bùi Danh Chính nghiêng đầu, nhìn thấy lỗ tai trong suốt của cô hồng hồng, ngực giống như bị phỏng.

Bộ dạng này của cô, đáng yêu vượt mức quy định, đáng yêu đến mức anh muốn kéo cô vào trong ngực ngay trước mặt mọi người.

Ánh mắt anh đảo qua bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào phóng viên và máy ảnh trong tay bọn họ, anh mới tỉnh táo được mấy phần.

Bỗng nhiên anh nhớ đến buổi sáng, lúc bọn họ vừa đến cổng trại trẻ mồ côi đã gặp phải đám phóng viên.

Anh hít một hơi thật dài, mở miệng kêu tên người phụ nữ bên cạnh: “Đường Nhật Khanh.”

“Vâng?” Đường Nhật Khanh quay đầu lại, phát hiện gương mặt của người đàn ông đã nghiêm túc.

“Cô còn nhớ hay không, sáng nay sau khi chúng ta xuống xe đã gặp phải đám phóng viên đó?”

Đường Nhật Khanh gật đầu: “Nhớ.”

Bùi Danh Chính nhìn về phía cô, giọng điệu nghiêm túc: “Cô có phát hiện rằng bọn họ không bình thường không?”

Đường Nhật Khanh nhíu nhíu lông mày, không nói gì.

Theo lý thuyết mà nói, nếu phóng viên đến là vì hoạt động từ thiện, chắc chắn sẽ đem trọng tâm của cuộc phỏng vấn đặt ở hoạt động từ thiện, nhưng đám người kia lại giống như là chỉ chờ bọn họ đến, vây quanh bọn họ hỏi một chút việc riêng tư.

Hơn nữa, sau khi bọn họ đi vào trại trẻ mồ côi cũng không nhìn thấy đám phóng viên đó nữa, mà hoạt động của các phóng viên chính thức cũng khác bọn họ hoàn toàn.

Nghĩ như vậy, chênh lệch vẫn còn rất nhiều.

Đường Nhật Khanh ung dung mở miệng: “Có cảm giác hình như bọn họ vì chúng ta mà đến.”

Bùi Danh Chính gật đầu, giọng nói khẳng định: “Không sai, tôi cũng có cảm giác này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK