Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 269: EM MUỐN TỰ MÌNH XỬ LÝ

Nghe được âm thanh của Bùi Danh Chính, Giang Vãn Vãn lập tức tỉnh táo thêm mấy phần, cô ta hít sâu một hơi, nhẹ giọng kể lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

“Ban đầu tớ đứng ở cửa tiểu khu chờ cậu, đợi hoài mà không thấy cậu đến, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu, đột nhiên có một chiếc xe dừng ở ven đường, hai người đàn ông kia hỏi tớ muốn đi đâu, có cần đi nhờ xe hay không, tớ từ chối, không ngờ bọn họ lại trực tiếp túm tớ lên xe, trói tớ lại rồi dẫn đến công viên, cầm điện thoại của tớ gọi cho cậu.”

Bùi Danh Chính lại hỏi tiếp mấy câu: “Cô có nghe bọn họ nói cái gì khác không?”

Giang Vãn Vãn lại tiếp tục suy nghĩ: “Tôi nghe bọn họ nói có đại ca nào đó sai bảo, còn nhắc đến tên Đường Nhật Khanh, những chuyện khác thì tôi không biết…”

Hình như Bùi Danh Chính còn muốn mở miệng hỏi cái gì nữa, nhưng điện thoại di động của anh lại đột nhiên vang lên, anh nhìn màn hình, sắc mặt nghiêm túc mấy phần, không chút do dự đưa tay nhận: “Thế nào rồi?”

Đường Nhật Khanh vươn tay nắm chặt tay của Giang Vãn Vãn, chính là muốn an ủi cô ta vài câu, đột nhiên nghe Bùi Danh Chính mở loa điện thoại, âm thanh ở bên kia truyền đến: “Hai người kia đã đã khai rồi, đại ca của bọn hắn tên là Lý Tiêu, tất cả mọi người đều gọi hắn ta là anh Tiêu, quen biết vài người, nhưng hắn ta chưa từng làm chuyện phạm pháp.”

Bùi Danh Chính nhíu nhíu lông mày: “Bọn hắn thừa nhận là do Lý Tiêu sai bảo ư?”

“Không phải, bọn hắn nói là Lý Tiêu để bọn hắn làm việc cho một người phụ nữ tên là Tô Tô gì đó, hoàn toàn phải nghe theo lời của cô ta.”

“Tô Tô?” Bùi Danh Chính hỏi lại lần nữa, lập tức nâng mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh.

Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, đều sửng sốt trong chớp mắt, ngay sau đó, Đường Nhật Khanh bỗng nhiên phản ứng kịp: “Chương Tú Tú.” (Đồng âm nên bọn bắt cóc nghĩ là Tô Tô)

Trong ấn tượng của cô, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng quen biết người phụ nữ nào tên là Tô Tô, những người ở bên cạnh mà cô quen biết chỉ có duy nhất một mình Chương Tú Tú là có cái tên này.

Huống hồ gì Chương Tú Tú cũng hoàn toàn có lý do và khả năng để tìm người bắt cóc cô.

Nghe được cái tên Chương Tú Tú này, sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm mấy phần, anh lạnh lùng phân phó cho người ở bên kia điện thoại: “Tiếp tục hỏi, xem xem có thể tra ra cái khác không, còn có người tên Lý Tiêu kia cũng nên tra một chút đi.”

Bùi Danh Chính cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh lập tức đứng dậy, ngữ khí khẳng định mở miệng: “Chắc chắn là Chương Tú Tú.”

Bùi Danh Chính như có điều suy nghĩ mà mở miệng: “Bây giờ cũng không thể khẳng định được, đợi thêm một chút nữa đi.”

Bùi Danh Chính đè xuống lửa giận trong lòng, im lặng nửa ngày cũng không nói gì, Giang Vãn Vãn vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, khuyên bảo: “Nhật Khanh, cậu cũng đừng quá lo lắng, tổng giám đốc Bùi nhất định sẽ xử lý chuyện này.”

Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng gật đầu, Đường Nhật Khanh nhìn thoáng qua đồng hồ, cô mở miệng: “Cậu có đói không? Tớ kêu người đi mua chút đồ ăn sáng.”

Cô vừa dứt lời, sau lưng liền truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông: “Anh đã để cho cho bọn họ đi mua rồi.”

Nói xong, anh đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lúc trở về, trong tay đã nhiều hơn mấy cái túi: “Hai người cứ ăn ít đồ trước đi, đợi chút nữa có kết quả, anh sẽ nói cho hai người biết.”

Đường Nhật Khanh nhận lấy túi thức ăn, nhưng cũng không muốn ăn, do Giang Vãn Vãn cứ liên tục kêu cô ăn, cô mới miễn cưỡng ăn hai cái bánh bao nhỏ.

Không lâu sau, điện thoại của Bùi Danh Chính lại vang lên lần nữa, anh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh nghe cuộc gọi.

Đường Nhật Khanh do dự, cuối cùng cũng đi theo ra khỏi phòng bệnh, chờ Bùi Danh Chính cúp điện thoại, cô lập tức cất bước tiến lên: “Kết quả sao rồi? Rốt cuộc là ai?”

Bùi Danh Chính cau mày: “Đã tra ra được từ chỗ của lý tiêu, hắn ta thừa nhận là Chương Tú Tú tìm hắn ta, hắn ta từ chối không được, lại sợ xảy ra chuyện, cho nên đưa hai tên ngu ngốc nhất cho cô ta sai bảo.”

Đường Nhật Khanh ngẩn người, vô thức nắm chặt nắm đấm, trong lòng có ngọn lửa giận đang bùng cháy: “Thật sự là cô ta!”

Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, mình chưa từng làm chuyện gì đắc tội với Chương Tú Tú, nhưng cô ta lại hết lần này đến lần khác không chịu bỏ qua cho cô.

Nếu như người mà Lý Tiêu phái đi chính là hai tên gây án có kinh nghiệm phong phú, ác ma giết người không chớp mắt, vậy thì cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả của chuyện này.

Vẫn may là Giang Vãn Vãn không xảy ra chuyện gì, nếu như cô ta thật sự bởi vì mình mà bị thương, vậy cô chắc chắn cũng sẽ sống trong day dứt cả đời.

Mũi Đường Nhật Khanh chua chua, cố gắng ngăn chặn nước mắt trào ra, giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Danh Chính, anh dẫn em đi tìm cô ta đi, em có lời muốn nói với cô ta.”

Bùi Danh Chính tiến lên phía trước hai bước, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào ngực: “Chuyện này cứ giao cho anh xử lý.”

Anh không bằng lòng để cho Đường Nhật Khanh đối mặt với Chương Tú Tú, những chuyện này, chỉ cần anh ra mặt xử lý là được rồi.

“Em không muốn.” Đường Nhật Khanh trực tiếp mở miệng cự tuyệt: “Em muốn tự mình xử lý, anh dẫn em đi gặp cô ta đi, có được hay không?”

Ánh mắt Bùi Danh Chính đối diện với một cặp mắt đong đầy nước mắt nhưng lại vô cùng kiên định, anh do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng đồng ý: “Được rồi, anh dẫn em đi.”

Ra khỏi bệnh viện, trên đường đi, Đường Nhật Khanh ngồi ở trong xe lại tỉnh táo vô cùng, nhưng Bùi Danh Chính có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể cô đang run nhè nhẹ.

Anh cũng không ngờ tới, lần trước anh đã bắt được người mà Chương Tú Tú phái đi theo dõi Đường Nhật Khanh, đã cảnh cáo cô ta một lần, không ngờ cô ta vậy mà đến chết cũng không đổi, tiếp tục tìm người theo dõi, thậm chí còn muốn bắt cóc Đường Nhật Khanh.

Nếu như hôm nay anh không trở về sớm từ Nhật Bản, Đường Nhật Khanh xảy ra chuyện ở đây, chỉ sợ anh có muốn về gấp cũng không kịp.

Cho dù hôm nay Đường Nhật Khanh không khăng khăng đi tìm Chương Tú Tú, sớm muộn gì anh cũng sẽ để Chương Tú Tú nhận được sự trừng phạt.

Sau nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến nơi, xe dừng trước một tòa biệt thự ba tầng kiểu Mỹ, Bùi Danh Chính đẩy cửa xe bước xuống, Đường Nhật Khanh cũng bước xuống theo.

Đi đến cửa chính của biệt thự, Bùi Danh Chính đưa tay trực tiếp nhấn chuông cửa, không bao lâu liền có người giúp việc đi tới.

Đợi người giúp việc thấy rõ người ngoài cửa, không khỏi giật mình: “Cậu… cậu cả Bùi.”

Sắc mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng ra lệnh: “Mở cửa.”

Người giúp việc có chút do dự, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông, vẫn vươn tay mở cửa ra.

“Cậu cả… tôi đi thông báo cho cậu hai.”

Nói xong, người giúp việc bước nhanh vào biệt thự.

Bùi Danh Chính kéo tay Đường Nhật Khanh, trực tiếp bước vào cửa, nhìn lướt qua phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng của Bùi Duy và Chương Tú Tú, anh lạnh lùng nói với người giúp việc: “Lập tức gọi hai người bọn họ đến đây.”

Người giúp việc đương nhiên không dám làm trái lời, vội vàng chạy lên lầu hai gõ cửa phòng ngủ: “Cậu hai, cô hai.”

Chương Tú Tú vừa mới lấy quần áo trong tủ ra cho Bùi Duy thay, liền nghe thấy người giúp việc gõ cửa gọi to ở bên ngoài, nhịn không được nhíu mày: “Gõ cái gì mà gõ, im miệng đi.”

Người giúp việc ở bên ngoài nghe cô ta nói như vậy, lập tức bị dọa không dám lên tiếng nữa.

Bùi Duy bước ra từ khỏi phòng tắm, nhìn lướt qua Chương Tú Tú, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”

Chương Tú Tú liếc mắt: “Một người giúp việc không hiểu chuyện, sáng sớm đã làm ầm ĩ, chắc là muốn gọi chúng ta xuống dưới ăn cơm, không cần phải để ý đến cô ta.”

Cô ta nói xong, thân thể mềm mại không xương dán lên người Bùi Duy, giọng nói cũng nũng nịu: “Bùi Duy, hôm nay đi dạo phố với em được không? Không phải anh đã đồng ý với em rồi sao?”

“Được rồi, đi cùng với em.” Bùi Duy thay áo sơ mi, giọng nói hờ hững.

“Anh là tốt nhất!” Chương Tú Tú vui vẻ vươn tay ôm lấy cổ Bùi Duy, nhón chân nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của anh ta.

Từ khi Chương Tú Tú bị sinh non đến nay, thái độ của Bùi Duy đã tốt hơn với cô đôi chút, cuộc sống của hai người cũng ổn định được một thời gian.

“Cốc cốc…”

Ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa, Chương Tú Tú nhịn không được mà nhíu mày, cô ta đi đến cửa, kéo mạnh cửa phòng ra, đang muốn mắng người giúp việc kia, ai ngờ sắc mặt của người giúp việc lại khủng hoảng mà mở miệng nói: “Cô hai, cậu cả Bùi tới rồi, đang chờ ở dưới lầu.”

“Cái gì?” Chương Tú Tú nghe vậy, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch: “Cô nói… Bùi Danh Chính?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK