Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 222: HIỂU LẦM CÀNG SÂU

Trái tim của Lục Nghiêu hơi run rẩy, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh ở trước mặt, ngây người trong giây lát.

Một lúc sau, anh ta mới bừng tỉnh lại, vội vàng quay mặt đi, dặn ông chủ tiệm cháo cho hai bát đậu đỏ nguyên tiêu.

Hai bát cháp nóng hôi hổi được mang lên, Lục Nghiêu còn gọi thêm mấy món ăn kèm nữa.

Đường Nhật Khanh ngồi xuống, hai tay vốn có chút lạnh lẽo cũng dần ấm lên.

“Khanh Khanh, lần này tôi trở về, nghe nói nhà họ Đường đã xảy ra chuyện…”

Lục Nghiệu nói được một nữa thì ngừng lại nhìn Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh tự nhiên hiểu anh nói cái gì, khẽ gật đầu: “Ừm, ba em không ra chuyện không nên làm.”

Đường Nhật Khanh rũ mắt xuống, cẩn thận khuấy cháo trong bát.

“Vậy em và dì vẫn tốt chứ?”

Hồi đại học, Đường Nhật Khanh đã tham gia một nhóm thực nghiệm của giáo viên, cùng một số bạn học, đàn anh đàn chị và du học sinh giao lưu hữu nghị, cùng nhau học ngoại ngữ.

Cô và Lục Nghiêu chính là ở trong nhóm thực nghiệm mà quen biết, mối quan hệ rất tốt, cũng cùng nhau đi thi đấu, ba mẹ Đường cũng từng gặp Lục Nghiêu, cũng tính là có quen biết.

Đường Nhật Khanh trầm mặc trong giây lát, nhớ đến chuyện mẹ và Phùng Chấn Bang, nhịn không được mà thấy mũi nghẹt lại, một lúc sau, cô hạ mắt trầm giọng nói: “Bà ấy rất tốt.”

Thấy sự khác thường của Đường Nhật Khanh, Lục Nghiệu bèn đổi chủ đề: “Tháng sau tôi nghe nói sẽ có buổi tụ họp, chính là một số người trong nhóm hồi đại học đứng ra tổ chức, em muốn đi không?

Đường Nhật Khanh hơi do dự, từ sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện thì cô không liên lạc với các bạn học nữa, nếu như đột nhiên tham gia buổi tụ họp, có phải quá đường đột không.

Lục Nghiêu dường như nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh ta mỉm cười, mở miệng nói: “Từ lúc anh ra nước ngoài đến bây giờ cũng không có tụ họp với họ nữa, không bằng lần này chúng ta cùng đi?”

Đường Nhật Khanh hơi ngây người: “Để sau rồi nói đi.”

Lục Nghiêu mỉm cười đáp: “Được!”

Ăn xong bữa đêm, hai người sánh vai đi bộ, Đường Nhật Khanh nhẹ giọng nói: “Học trưởng, hôm nay gặp được anh, em rất vui.”

“Tôi cũng vậy.”

Đường Nhật Khanh dừng bước, chỉ về khách sạn ở con phố đối diện, nhìn Lục Nghiêu mỉm cười: “Vậy em về trước đây, tạm biệt.”

Lục Nghiêu cũng không có hỏi tại sao Đường Nhật Khanh muốn đến khách sạn ngủ qua đêm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi tiễn em.”

Đến cửa khách sạn, hai người trao đổi phương thức liên lạc xong thì mới rời đi.

Cùng lúc đó, trong phòng sách ở lầu hai của biệt thự, Bùi Danh Chính đứng trước cửa sổ, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Điện thoại đặt trên bệ cửa sổ đột nhiên rung lên, biểu cảm trên mặt Bùi Danh Chính cuối cùng cũng thay đổi, anh cầm điện thoại lên nghe: “Alo.”

“Tổng giám đốc Bùi, cô Đường đi đến tiểu khu vườn thiên đàng, sau đó cùng một người đàn ông đi ăn đêm ở quán bên đường, sau đó vào khách sạn Đình Kha gần đó.”

“Đàn ông?” Bùi Danh Chính ánh mắt tối sầm lại.

“Đúng… Nhưng cô ấy là một mình đi vào khách sạn, người đàn ông kia đưa cô ấy đến cửa thì rời đi.”

Bùi Danh Chính dần dần siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Muộn như vậy rồi, Đường Nhật Khanh chạy ra ngoài, vậy mà còn cùng người đàn ông khác gặp mặt!

Cơn tức giận bùng lên, Bùi Danh Chính trầm giọng hỏi: “Đi điều tra người đàn ông đó là ai!”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, tiện tay cầm ly rượu ở bên cạnh uống cạn.

Anh đều luôn cho rằng bên cạnh Đường Nhật Khanh chỉ có một người đàn ông là anh, Bùi Duy chẳng qua cũng chỉ là quá khứ, thế nhưng bây giờ, sự tình hình như có chút không giống…

Sắc đêm càng tối, thế nhưng Bùi Danh Chính lại mất ngủ…

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh đã dậy từ sáng, trực tiếp đi đến công ty.

Mặc dù nói giữa cô và Bùi Danh Chính có hiểu lầm, thế nhưng cô chính là nhân viên của tập đoàn nhà họ Bùi, một ngày còn ở chức vị này thì vẫn phải đi làm.

Vừa đến văn phòng không bao lâu, Giang Vãn Vãn hùng hổ xuất hiện, trong tay xách hai túi đồ ăn sáng, nhìn thấy Đường Nhật Khanh lập tức thân thiết gọi: “Nhật Khanh!”

Đường Nhật Khanh thấy Giang Vãn Vãn lao đến thì giật cả mình.

Nhìn thấy cô đưa đồ ăn sáng, Đường Nhật Khanh hơi ngây người, cười nói: “Cảm ơn nha.”

“Cảm ơn cái gì chứ!” Giang Vãn Vãn xua xua tay, trực tiếp cầm một thanh quẩy vừa cắn một miệng vừa hỏi: “Đúng rồi, tối hôm qua cậu gọi điện cho tớ làm gì thế? Tớ ngủ quên nên không nghe máy.”

“Cũng không có gì.” Đường Nhật Khanh nói: “Đúng rồi, hôm nay đến công ty, Phùng Thiến không có làm khó cậu chứ?”

Giang Vãn Vãn hừ một tiếng: “Tớ lười để tâm đến cô ta, nhìn thấy cô ta ở đó tớ lập tức chạy!”

“Vậy là được rồi.” Đường Nhật Khanh cười cười, cũng mở túi đồ ăn sáng ra ăn.

Một bên khác, trong văn phòng làm việc của cổ đông, Phùng Thiến khóc nức nở: “Cậu, chuyện này cậu nhất định phải làm chủ, cháu hôm qua đã khóc cả buổi tối… Biết cậu hôm nay đến đây họp cho nên đã đến đây đợi cậu, cậu chỉ có một đứa cháu gái này, cháu chịu oan ức cậu không thể không lo được…”

Ngồi ở ghế sô pha sắc mặt của Đàm Bân có chút trầm xuống, ông ta chăm chú nhìn Phùng Thiên ở bên cạnh, bất lực thở dài: “Cậu còn nói, chọc ai không tốt, sao cứ phải chọc vào người phụ nữ của Bùi Danh Chính! Cháu đây không phải muốn đụng vào họng súng sao!”

Phùng Thiến tủi thân: “Cháu đâu có chọc giận cô ta, rõ ràng là cô ta khiêu khích cháu! Cậu, cậu cũng biết những tin đồn của người phụ nữ ở công ty như thế nào rồi đấy, cô ta cố ý khiến cháu mất mặt, bây giờ cháu đều còn mặt mũi gì ở phòng chứ! Cậu…”

“Cháu muốn cậu nói thế nào đây? Lẽ nào nói cháu vì muốn hạ bệ đồng nghiệp mà bị Đường Nhật Khanh vạch trần! Thiến Thiến à, lỗi sai là ở cháu, cháu kêu cậu thay cháu xử lý không phải là đang làm khó cậu sao!”

Phùng Thiến nghe thế liền ngẩng phắt lên nhìn Đàm Bân: “Ai nói Đường Nhật Khanh cô ta không sai! Cậu biết không, công ty thất bại trong hạng mục đấu thầu gần đây chính là bởi vì Đường Nhật Khanh!”

“Cái gì?” Đàm Bân sững người: “Cháu là nói đấu thầu mảnh đất bên hồ của Trác Hoa sao?”

Phùng Thiên lau nước mắt đi, khẳng định: “Đúng thế! Tôi chính là nghe tận tai người của văn phòng tổng giám đốc nói, nói là Đường Nhật Khanh xem qua bản kế hoạch đấu thầu cuối cùng, chính là cô ta tiết lộ ra ngoài! Cuối cùng dẫn đến tập đoàn của chúng ta ở buổi đấu thầu bị mất mặt! Giá cổ phiếu của công ty mấy ngày gần đây cũng hạ xuống rồi!”

Đàm Bân trầm mặc trong giây lát, giọng nói đè thấp xuống: “Cháu nói đều là thật?”

“Đương nhiên!” Phùng Thiến chắc chắn: “Những điều này cháu đều là nghe được từ thư ký Hứa của văn phòng tổng giám đốc nói! Cô ta còn dặn cháu, kêu cháu không được nói linh tinh!”

Đàm Bân ánh mắt thâm trầm, một lúc sau thì nhếch môi cười: “Thiến Thiến, cậu có cách thay cháu trút cơn giận rồi.”

Phùng Thiến nghe thế thì đột mắt liền sáng lên: “Cậu, cậu nhất định phải khiến Đường Nhật Khanh nhục nhã một phen, nếu không những tủi thân hôm qua cháu phải chịu sẽ trở nên công cốc!”

“Cậu tự có tính toán.” Đàm Bân nói xong thì trực tiếp đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Phùng Thiên thấy bóng lưng của Đàm Bân thì trong lòng cực kỳ vui mừng.

Lần này, cô ta cuối cùng cũng có thể báo thù Đường Nhật Khanh rồi!

Thấy sắp đến thời gian vào làm, Đường Nhật Khanh dỗ dành Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn được rồi, cậu không mau trở về, không sẽ muộn đấy.”

Mặt mày Giang Vãn Vãn không vui, bĩu môi, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng làm việc của Đường Nhật Khanh.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Đường Nhật Khanh ngồi trước bàn làm việc, tiện tay lật giở văn kiện.

Không lâu sau, phòng bên cạnh truyền đến tiếng đóng mở cửa, Đường Nhật Khanh đang lật giở tài liệu thì dừng lại.

Có vẻ, Bùi Danh Chính đến rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK