CHƯƠNG 302: LY HÔN VỚI CHƯƠNG TÚ TÚ
“Không.” Giang Vãn Vãn vừa khóc vừa lắc đầu: “Vốn dĩ anh ta nói ăn cơm xong sẽ dẫn tớ đến công viên đi dạo, khi sắp ăn xong thì anh ta vào nhà vệ sinh, tớ nhìn thấy Messenger của anh ta không ngừng rung lên, còn có người gọi điện thoại, bèn muốn nhận giúp anh ta, ai ngờ vừa nhìn thấy mấy tin nhắn hiện lên đầu, tớ bị dọa lập tức bỏ chạy.”
Đường Nhật Khanh đưa tay ra khẽ vỗ vào lưng cô ta, an ủi nói: “Được rồi được rồi, không bị bắt nạt là được rồi, loại đàn ông này thật sự không đáng tin, vẫn may cậu không đi cùng anh ta, nếu không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì!”
Giang Vãn Vãn khóc, bả vai không ngừng run rẩy: “Uổng cho lần đầu tiên tớ thích một người đến vậy! Đúng thật tình cảm của bà đây cho chó ăn rồi!”
Nhìn thấy Giang Vãn Vãn khó chịu như vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh cũng cảm thấy khó chịu, cô khẽ an ủi: “Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, tối nay mời cậu ăn lẩu xem phim, được không?”
Vừa nghe đến ăn lẩu, Giang Vãn Vãn lập tức ngừng lại, đôi mắt đang đong đầy nước mắt trợn to nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Thật sao?”
“Tớ lừa cậu làm gì? Hôm nay ăn thật thoải mái, chúc mừng đã rời xa được kẻ bạc tình!”
Giang Vãn Vãn lau nước mắt, nghiêm túc gật đầu: “Cậu nói đúng, rời xa kẻ bạc tình, là một chuyện tốt! Vậy tan làm tớ đến tìm cậu, cậu cũng đừng cho tớ leo cây đấy!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Được, mau quay về làm việc đi!”
Tiễn Giang Vãn Vãn đi, Đường Nhật Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi Bùi Duy nói kia, xúc động muốn gọi điện cho Bùi Danh Chính hỏi thăm tình hình giảm đi không ít.
Được rồi, loại chuyện này vẫn nên nói trước mặt anh thì tốt hơn.
Biệt thự Dương Lâu vùng ngoại ô thành phố, Chương Tú Tú tức giận cầm điện thoại di động, sau khi có người nhấc máy: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng phải tôi đã hẹn ba giờ đến nhà làm đẹp sao? Sao cô còn chưa đến!”
“Ngại quá cô Chương, vừa rồi trên đường tắc quá, khiến cho thời gian chậm trễ một chút.”
“Cô có biết thời gian của tôi quý giá cỡ nào không? Được rồi! Không cần đến nữa! Tôi tìm những nhà khác!” Chương Tú Tú tức giận cúp luôn điện thoại.
Trong khoảng thời gian này, cô ta vẫn bận giúp Bùi Duy đả thông quan hệ, lại thêm khoảng thời gian trước bị ảnh hưởng bởi tư liệu xấu, cô ta đều làm việc không ra sao cả, hôm nay người đại diện gọi điện cho cô ta, nói cho cô ta có một tiết mục thăm hỏi, để cho cô ta tham gia, cô ta vừa định sửa soạn một chút, nào ngờ lại mất hứng vậy chứ.
“Ring ring…”
Điện thoại di động trên bàn rung lên, Chương Tú Tú cũng không thèm nhìn mà bắt máy luôn, trầm giọng moắng: “Không phải tôi đã nói rồi sao! Đừng đến nữa! Còn gọi điện làm gì!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Chị Tú Tú, không xong rồi… đã có kết quả đấu thầu rồi.”
Chương Tú Tú nhíu mày: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Người trúng thầu không phải là phó giám đốc Bùi… mà là tổng giám đốc Bùi!”
Nghe được câu này, cơ thể Chương Tú Tú cứng đờ, trong nháy mắt đại não tê dại.
Sao có thể! Rõ ràng cô ta âm thầm đả thông với nhiều mối quan hệ như vậy, vừa tiếp rượu vừa đưa tiền, tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
“Không thể nào! Có phải cậu lầm rồi không!”
“Không… chị Tú Tú, là thật.”
“Tuyệt đối không thể nào!” Chương Tú Tú không muốn tin tưởng, cô ta không hề do dự cúp máy, bước nhanh ra ngoài, vừa đi xuống dưới đã thấy Bùi Duy đi vào trong cửa lớn.
Nhất thời bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như không khí cũng ngừng lại.
Chương Tú Tú tỏ ra vui vẻ, tiếp đón: “Bùi Duy, không phải đã có kết quả đầu thầu rồi…”
Cả người Bùi Duy đều tỏa ra hơi lạnh, nghe thấy cô ta nói vậy, ý lạnh trong đáy mắt lại càng đậm.
Anh ta bước lên phía trước nhìn chằm chằm cô ta: “Đúng, đã có kết quả rồi, chẳng phải cô cũng đã biết rồi sao?”
Chương Tú Tú gượng cười: “Có phải trúng thầu rồi không? Em nghe thấy một số lời nói giả dối, vừa rồi làm em giật cả mình…”
Bùi Duy đi đến trước mặt cô ta, bàn tay đưa ra sau lưng rồi ôm lấy cô ta.
Mặc dù động tác thân mật, nhưng đáy mắt anh ta không có chút tình cảm nào: “Cô muốn biết sự thật sao?”
Chương Tú Tú bày ra vẻ mặt vui cười, ngước mắt nhìn anh ta: “Nhất định là trúng thầu rồi, phải không?”
Cô ta vừa nói xong, một giây sau, đột nhiên da đầu căng chặt, tóc bị người ta bắt lấy kéo mạnh về phía sau.
Bùi Duy cúi đầu, trong đáy mắt bắn ra ngọn lửa tức giận, anh ta nghiến răng trầm giọng nói: “Người trúng thầu chính là Bùi Danh Chính, mà không phải tôi, Chương Tú Tú, cô có biết không, tất cả những thứ này đều là do cô ban tặng!”
Chương Tú Tú cố nén đau nhức, kinh ngạc: “Không… Không thể nào!”
Bùi Duy kéo mạnh xuống, buông lỏng người cô ta ra, hai chân Chương Tú Tú mềm nhũn, ngã nhào xuống mặt đất, đau đớn khiến cho hai mắt rưng rưng, lắc đầu: “Điều đó không thể nào, Bùi Duy…”
Bùi Duy xoay người bóp cổ cô ta, trên trán nổi gân xanh: “Vốn dĩ tôi với Tiêu Nhạc Phi đều đã làm xong! Nếu không phải cô khiến tôi gánh việc tiếp rượu hối lộ, để Bùi Danh Chính nắm được đằng chuôi, thì hôm nay người trúng thầu chính là tôi!”
Chương Tú Tú chỉ cảm thấy cổ họng bị siết chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn, hai tay cô ta bắt lấy tay Bùi Duy, ý đồ muốn cạy ra, nhưng lại không làm gì được.
Người giúp việc bên cạnh nhìn thấy tình hình nghiêm trọng, bèn vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Thưa ngài! Buông tay ra đi ạ! Phu nhân sắp không chịu nổi rồi!”
Bùi Duy giận đến không còn lý trí, nghe thấy tiếng người giúp việc kêu to, lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng trợn trắng mắt, bỗng nhiên tỉnh táo hơn, buông lỏng cô ta ra.
Anh ta lui về phía sau mấy bước, nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển, chán ghét đối với cô ta ngày càng tăng lên…
Anh ta nắm chặt tay, càng hối hận với việc kết hôn với Chương Tú Tú, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho một người bạn luật sư của mình: “Minh, giúp tôi chuẩn bị một bản thỏa thuận ly hôn.”
Chương Tú Tú đang quỳ dưới đất thở hổn hển nghe thấy bốn chữ ‘thỏa thuận ly hôn’, nhất thời mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Bùi Duy: “Bùi Duy! Không thể! Tuyệt đối không thể!”
Cô ta gần như vừa quỳ vừa bò đến cạnh chân Bùi Duy, ôm lấy bắp đùi anh ta, rưng rưng nước mắt: “Bùi Duy… không phải em cố ý, em là vì muốn giúp anh, em muốn giúp anh chia sẻ áp lực công việc… em là vì tốt cho anh!”
Nghe thấy cô ta nói những lời này, Bùi Duy càng tức giận hơn, không chút do dự tránh khỏi hai tay cô ta, trầm giọng nói: “Cút ngay!”
Nói xong, anh ta cất bước đi về phía cầu thang.
“Đừng!” Chương Tú Tú gào khóc, quỳ bò trên mặt đất đuổi theo bước chân Bùi Duy, lại ôm chặt lấy chân của anh ta.
“Đừng rời bỏ em, Bùi Duy! Em cầu xin anh! Đừng ly hôn!”
“Tôi bảo cô buông tay!” Bùi Duy trừng mắt, nhấc chân đạp mạnh vào lồng ngực Chương Tú Tú.
Ngực Chương Tú Tú phải chịu một phát đạp, nằm rạp trên mặt đất gần như không đứng dậy nổi, khi cô ta giương mắt nhìn lên, Bùi Duy đã đi đến bậc thang, cuối cùng, cô ta không nhịn được nằm trên mặt đất khóc rống lên.
Người giúp việc bên cạnh cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, đều do dự không dám bước lên trước.
Chương Tú Tú gục trên mặt đất khóc một lúc lâu, cuối cùng như nghĩ đến điều gì, cô ta giơ tay lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía người giúp việc, lạnh giọng nói: “Lấy điện thoại đến cho tôi!”
Người giúp việc lập tức làm theo, vội cầm điện thoại đưa cho cô ta.
Chương Tú Tú nhận điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Dương Thu Dung, đầu kia vừa bắt máy, cô ta bèn nức nở nói: “Mẹ! Xảy ra chuyện lớn!”
Dương Thu Dung ở bên kia ngẩn người: “Sao vậy Tú Tú?”
Chương Tú Tú vừa khóc vừa nói: “Mẹ… vừa rồi Bùi Duy nói, anh ấy muốn ly hôn với con!”