Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 224: PHẠT ĐI SINGAPORE

“Sự thật đã ở ngay trước mắt, chỉ là cậu không nguyện ý thừa nhận mà thôi! Danh Chính, chúng tôi đều là những nguyên lão của công ty, cái gì mà nhìn không rõ có chứ, phụ nữ chẳng qua chỉ như mây gió thoáng qua, chỉ có như vậy, tuyệt đối không thể bởi vì người như thế mà ảnh hưởng đến công ty!”

“Đúng đấy Danh Chính! Mấy lão già như chúng tôi đã nhìn cậu lớn lên, cũng có tuổi trẻ, phụ nữ ấy mà, vẫn là trong nên quá để trong lòng…”

Nghe mấy lời nhận xét linh tinh đó, đầu của Bùi Danh Chính cũng ong lên, anh nhíu chặt mày, nhìn mọi người phát biểu, đợi đến khi họ đã nói xong, lúc này anh mới lên tiếng: “Cho nên, các chú các bác là đang chất vấn năng lực của tôi, cảm thấy tôi sẽ vì phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn sao?”

Câu nói này của anh khiến mọi người đều không hẹn mà đồng loạt yên tĩnh lại, giao đổi ánh mắt với nhau.

Đàm Bân thấy lửa đã cháy đủ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn Bùi Danh Chính: “Danh Chính à, chúng tôi cũng không phải có ý đó, chỉ là bây giờ chuyện bản kế hoạch đấu thầu bị rò rỉ ra ngoài đã truyền khắp công ty rồi, cậu không trừng phạt Đường Nhật Khanh, cho dù chúng tôi hiểu nhưng các nhân viên khác không hiểu được, đến lúc đó mọi người đều sẽ cảm thấy cậu ích kỷ, thiên vị cô ta, cậu cũng nói không rõ được.”

Đàm Bân dứt lời, mấy người bên cạnh lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, nói không sai, Danh Chính, chúng tôi đều là vì suy nghĩ cho cậu, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như cậu không trừng phạt không tra hỏi, đến lúc đó sẽ không có câu trả lời với toàn thể công ty!”

Bùi Danh Chính trầm mặc không nói, nhìn thái độ của mấy người cổ đông thì trong lòng liền hiểu rõ, xem ra bọn họ là đứng cùng chiến tuyến đối phó anh rồi.

Vốn anh còn muốn bảo vệ Đường Nhật Khanh chu toàn, sau khi điều tra rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định, thế nhưng bây giờ, anh không còn lựa chọn nào khác.

Bùi Danh Chính dựa lưng vào sau ghế, nhìn như một tư thế rất bình thường, thế nhưng sự kiên định và cứng rắn trong đáy mắt không hề yếu đi: “Cho nên —- Các chú các bác, mọi người muốn xử lý như thế nào?”

Đàm Bân khẽ nhếch môi, kiến nghị: “Dĩ nhiên là phải trừng phạt đương sự, không sa thải thì cũng phải đi điều đến công ty con?”

Tay của Bùi Danh Chính hơi siết chặt lại, một lúc sau, anh nhàn nhạt nói: “Đường Nhật Khanh là người của tôi, tôi làm việc cũng quen rồi, sẽ không sa thải, cũng sẽ không điều đến công ty con, huống chi sự thật bây giờ còn chưa rõ ràng, tôi không thể sa thải cô ấy.”

Biểu hiện rõ lập trường của bản thân, mọi người thì nhìn nhau, không biết nên làm gì cho tốt.

Đàm Bân tiếp tục nói: “Danh Chính, cậu tóm lại phải cho công ty một câu trả lời không phải sao? Ít nhất cũng phải xin lỗi, công khai bản kế hoạch, trừ lương là điều bắt buộc phải làm.”

“Được, vậy theo ý của của chú Đàm.” Bùi Danh Chính hơi híp mắt lại, nhìn Trương Phó ở một bên, vẫy tay: “Gọi Đường Nhật Khanh vào đây.”

Trương Phó gật đầu, lập tức đi ra khỏi phòng họp.

10 phút sau, Đường Nhật Khanh đã cùng Trương Phó đến phòng họp, cô vừa bước vào thì có bảy tám đôi mắt trong phòng họp đặt lên người cô.

Còn không đợi Bùi Danh Chính lên tiếng, Đàm Bân đã mở miệng: “Đường Nhật Khanh, chuyện bản kế hoạch đấu thầu, cô có giải thích gì?”

Đường Nhật Khanh hơi sững người, không ngờ Bùi Danh Chính gọi cô đến đây là để các cổ đông hỏi tội cô.

Cô nắm chặt tay, do dự trong giây lát, hít một hơi thật sâu: “Không phải tôi làm.”

Các cổ đông nghe thấy thế, sắc mặt hơi khẽ biến.

Nếu như đổi một người khác, trận địa như thế này chỉ sợ bị dọa cho không còn khí thế gì nữa, thế nhưng Đương Nhật Khanh ngữ khi vẫn kiên định như cũ.

Đàm Bân gay gắt nói: “Việc đến nước này mà còn nói dối, tội nặng thêm một phần!”

Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, ngữ khí vẫn kiên định như cũ: “Tôi thật sự không có tiết lộ thông tin…”

Lần này, cô còn chưa nói xong thì đã bị một người khác cắt ngang: “Email rò rỉ là từ máy tính cho cô gửi đến cho Tiêu Nhạc Phi, nội dung là những tấm hình hợp lại nội dụng bản kế hoạch đấu thầu, cái này cô định giải thích như thế nào!”

Đường Nhật Khanh ngây ra, thần sắc kinh ngạc: “Sao có thể… tuyệt đối không phải tôi làm!”

Bùi Danh Chính từ đầu đến cuối đều trầm mặc, trên mặt không có một chút biểu cảm nào thì giờ lại đột nhiên cất lời: “Viết một bản kiểm điểm giao cho tôi, tuần sau giao lưu ở Singapore em đi tham gia, thể hiện thiện chí muốn hợp tác giữa chúng ta với đối phương, mặc kệ dùng cách gì, phải giành lấy cơ hội hợp tác này, nếu như không làm được thì tự động từ chức.”

Anh nói xong, các cổ đông đều kinh ngạc, hạng mục hợp tác lần này với Singapore vốn là Bùi Danh Chính định đích thân đi, tổng giám đốc của đối phương là một người rất khó tính, vốn công ty không có kỳ vọng quá lớn vào hạng mục này, không ngờ Bùi Danh Chính vậy mà lại phái Đường Nhật Khanh qua đó.

Cũng chính là nói, cơ hội Đường Nhật Khanh có thể giành lấy hạng mục là rất nhỏ, nếu như cô không làm được thì phải tự động xin từ chức.

Trừng phạt này đối với cô mà nói, không tính là nhỏ.

Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh thì trái tim liền thắt lại, nửa ngày không nói được lời nào.

Cô trong sạch, thế nhưng Bùi Danh Chính không những không nguyện ý tin cô, ngược lại còn trừng phạt cô…

Sự yên tĩnh bao trùm cả phòng họp, vào chính lúc này Đàm Bân đột nhiên lên tiếng: “Đây mới là tổng giám đốc Bùi của chúng tôi, rất quyết đoán!”

Các cổ đông khác cũng phụ họa theo, gật gù hài lòng.

Ánh mắt Bùi Danh Chính dừng trên người Đàm Bân vài giây, rất nhanh liền di chuyển đi và nhìn sang Đường Nhật Khanh, lạnh lùng nói: “Có ý kiến gì không?”

Đường Nhật Khanh siết chặt nắm đấm, đè nén cảm xúc trong lòng xuống, trầm giọng nhả ra một từ: “Không.”

Bùi Danh Chính nghe thế thì không nói gì với cô nữa, quay ra nhìn các cổ đông: “Các chú các bác có ý kiến gì không?”

Giao cho Đường Nhật Khanh một hạng mục khó hoàn thành như vậy, rất hiển nhiên chính là đổi phương thức sa thải cô, bọn họ tự nhiên không có ý kiến.

Bùi Danh Chính gật gật đầu, phất tay biểu ý Đường Nhật Khanh có thể đi ra ngoài rồi, Đường Nhật Khanh thấy thế, lập tức quay người đi ra khỏi phòng họp.

Vừa bước ra khỏi phòng họp thì mũi của Bùi Danh Chính liền nghèn nghẹn, nước mắt trào ra.

Cô không sợ người khác hiểu lầm, chỉ thất vọng vì anh không tin.

Đưa tay gạt đi nước mắt, Đường Nhật Khanh liền nghe thấy giọng của Trương Phó bên tai.

“Thư ký Đường, buổi giao lưu diễn ra vào thứ hai tuần sau cho nên ngày kia cô phải bay rồi, chi phí đi lại công ty sẽ lo, có thể dẫn theo một trợ lý thực tập cùng đi, muộn chút tôi sẽ đưa tất cả tư liệu về hạng mục cho cô.”

“Được.” Bùi Danh Chính đáp lại, rồi đi nhanh về phòng làm việc của mình.

Đóng cửa lại, nơi không có ai, trái tim của cô thắt chặt lại, nước mắt không kiềm chế được rơi ra, cô đưa tay lau nước mắt, cắn chặt răng, trở về bàn làm việc tiếp tục công việc, thế nhưng cô lại không có tâm tình để làm.

Không lâu sau, đột nhiên có người gõ cửa, cửa bị đẩy ra, Giang Vãn Vãn đứng ở cửa: “Nhật Khanh…”

“Cậu sao lại đến đây?” Đường Nhật Khanh cố gắng trấn định lại, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Khóe miệng của Giang Vãn Vãn rũ xuống, bước đến, khi nhìn thấy mắt của Đường Nhất Khanh đỏ au thì mắt của cô ấy cũng đỏ lên: “Nhật Khanh, tớ đã nghe nói rồi, cậu bị phạt chuyện…”

Đường Nhật Khanh cười khổ: “Cậu sao lại biết?”

Ngữ khí của Giang Vãn Vãn trùng xuống: “Vừa rồi Phùng Thiến ở phòng như phát khùng, vui vẻ đến mức nhảy múa, hạn không thể để tất cả người trong công ty biết tin tức đó…”

Không ngờ, tin tức truyền đi cũng nhanh thật đấy…

Giang Vãn Vãn bước tới trước mặt cô, nắm chặt lấy tay của Đường Nhật Khanh, áy náy nói: “Nhật Khanh, xin lỗi, đều là tớ hại cậu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK