Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 263: KÉM XA KHÔNG CHỈ MỘT CHÚT

Đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Nhật Khanh bước vào phòng họp đã chuẩn bị xong, mấy người nhân viên đang sắp xếp cuối những thứ cùng trong phòng họp.

“Tài liệu phải đảm bảo mỗi người có một phần, cà phê và nước khoáng cũng phải chuẩn bị sớm.” Đường Nhật Khanh quét mắt một vòng: “Đúng rồi, hiện tại đi thông báo cho người ở bộ phận kế hoạch để bọn họ nhanh chóng đến đây.”

Đợi sau khi mọi thứ đã dặn dò xong hết rồi, Đường Nhật Khanh đứng ở cửa đợi Lục Nghiêu dẫn nhân viên của nhóm kế hoạch đến.

Không đến năm phút, một nhóm người đã bước ra từ trong thang máy, Lục Nghiêu đi ở đầu tiên, nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười. Anh ta đi lên phía trước, trực tiếp đưa tay bắt tay với Đường Nhật Khanh: “Xin chào thư ký Đường.”

Đường Nhật Khanh mỉm cười với anh ta một cái, sau khi nói chuyện vài câu, lập tức dùng tư thế mời mời nhân viên tiến vào phòng họp.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt của tập đoàn Bùi thị và bất động sản Lâm Dụ, cùng với nhóm nhân viên kế hoạch của hai bên, bầu không khí khá hòa hợp, cũng không hề xấu hổ như trong dự đoán, ngược lại khi bắt đầu cuộc họp thì người của hai bên đều có ấn tượng tốt với đối phương.

Về sau là thời gian để nhân viên của hai nhóm tự do thảo luận, Đường Nhật Khanh và nhân viên công tác đều ra khỏi phòng họp, để lại không gian cho nhân viên chuyên nghiệp.

“Khanh Khanh, buổi gặp mặt lần này rất thành công, anh tin tưởng chúng ta có thể hợp tác với nhau, nhất định có thể làm ra một dự án mà không ai có thể bắt bẻ được.”

Lục Nghiêu đi ở bên cạnh Đường Nhật Khanh, đáy mắt xuất hiện đầy ý cười.

Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu: “Không sai, đây chính là mục đích hợp tác của chúng ta.”

“Đúng rồi, Khanh Khanh, vết phỏng trên người em thế nào rồi?”

“Em cũng đã thoa thuốc theo lời dặn của bác sĩ, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, đàn anh Lục không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.” Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy phòng làm việc của tổng giám đốc ở cách đó không xa: “Đó là nơi mà em làm việc đúng không.”

Đường Nhật Khanh gật gật đầu: “Đúng vậy, em còn có một phòng làm việc riêng nữa.”

“Hửm? Có thuận tiện dẫn anh đi tham quan một chút không?”

“Đương nhiên là có thể rồi.” Đường Nhật Khanh vội vàng đi lên phía trước dẫn đường, dẫn Lục Nghiêu đến trước cửa phòng làm việc của mình.

“Bên kia là phòng làm việc của tổng giám đốc, hai phòng này là phòng của thư ký.” Đường Nhật Khanh nhẹ giọng giới thiệu, nói xong liền đẩy cửa phòng ra.

Lục Nghiêu đi theo cô vào phòng, nhìn thấy cách bài trí trong phòng, không khỏi gật nhẹ đầu khen: “Tài liệu được sắp xếp rất chỉnh tề, còn ngăn nắp hơn cả phòng làm việc của anh.”

Đường Nhật Khanh cười cười, đi theo Lục Nghiêu bước ra khỏi văn phòng, cô còn chưa kịp đóng cửa lại, cửa ban công ở phòng bên cạnh mở ra. Hồ Nguyệt Như đi tới cửa, thấy cô và Lục Nghiêu, không khỏi sững sờ, đáy mắt lập tức xuất hiện vẻ cười mỉa mai.

Hồ Nguyệt Như đi lên phía trước, mắt lướt qua Lục Nghiêu, sau đó lại nhìn về phía Đường Nhật Khanh, giống như cười mà không phải cười mở miệng: “Thư ký Đường, cô cũng thật là lợi hại, trong ba ngày đã dẫn hai người đàn ông không giống nhau vào phòng làm việc của mình, quả nhiên là có thủ đoạn.”

Ngữ khí của Hồ Nguyệt Như ý vị sâu xa, Đường Nhật Khanh đương nhiên nghe được một ý khác trong lời nói của cô ta, cô nhíu nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng phản bác, Lục Nghiêu ở bên cạnh lại lên tiếng trước: “Cô này, nhìn cách ăn mặc của cô chắc là có vị trí tương đương với thư ký Đường, nhưng mà nghe cách nói chuyện và giọng điệu, không chỉ kém xa thư ký Đường một chút.”

Lúc Lục Nghiêu thốt ra lời này, sắc mặt Hồ Nguyệt Như lập tức đen xuống, trong lòng cô ta biết người đàn ông trước mắt này là tổng giám đốc điều hành của bất động sản Lâm Dụ, biết là không thể đắc tội nổi, muốn cãi lại nhưng cuối cùng cũng nuốt những lời đến khóe miệng vào.

Trong lòng Hồ Nguyệt Như bất mãn nhìn về phía Đường Nhật Khanh, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Đến khi Hồ Nguyệt Như đi xa, Đường Nhật Khanh mới quay đầu nhìn về phía Lục Nghiêu, mở miệng nói cảm ơn: “Đàn anh, chuyện vừa rồi cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì chứ, em quá khách khí.” Nụ cười trên mặt Lục Nghiêu ôn hòa: “Nếu như em muốn cảm ơn anh, không bằng tối nay em đi ăn tối với anh đi.”

Nghe anh ta nói vậy, Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ sợ tối hôm nay thật sự không được rồi, em đã hẹn đi ăn thịt nướng với bạn tốt rồi.”

Lục Nghiêu tiếp tục hỏi: “Vậy ngày mai thì sao?”

Đường Nhật Khanh do dự trong chớp mắt, nhẹ gật đầu: “Ngày mai có thời gian rảnh.”

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Lục Nghiêu đã lặp đi lặp lại nhiều lần câu hẹn cô ra ngoài dùng cơm, đều bị cô từ chối. Bây giờ nếu như cô lại từ chối, chỉ sợ trong lòng càng khó xử hơn.

Đáy mắt Lục Nghiêu lướt qua một tia vui vẻ: “Được thôi, vậy ngày mai anh đặt bàn sẵn, đến lúc đó sẽ gửi thời gian và địa điểm cho em.”

Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu, mắt nhìn đồng hồ: “Đàn anh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về phòng họp xem tình hình thành viên của nhóm kế hoạch thôi.”

“Được.” Lục Nghiêu gật đầu đồng ý, cất bước đi theo cô.

Sau khi tiễn người của bất động sản Lâm Dụ, cuối cùng Đường Nhật Khanh cũng có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm, mắt nhìn thấy sắp đến giờ tan làm, cô dọn dẹp một chút, còn chưa đi ra ngoài, Giang Vãn Vãn đã đẩy cửa đi vào.

“Nhật Khanh, sao cậu lại chậm như vậy, bây giờ chúng ta đến đó, không chừng cũng phải xếp hàng.” Giang Vãn Vãn sốt ruột đi vào, hai ba cái giúp cô gom đồ trên bàn xong, sau đó lôi kéo cô vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.

Bị Giang Vãn Vãn lôi kéo như phi nước đại ra khỏi đại sảnh công ty, xuống bậc thang, Giang Vãn Vãn vỗ đầu một cái, nhịn không được mà ảo nảo: “Tớ quên đặt xe trước rồi, bây giờ là thời gian tan làm, muốn đón xe, không chừng còn phải đợi hết cả nửa ngày.”

Đường Nhật Khanh kéo khóe môi mỉm cười: “Đừng sốt ruột, tớ có cách.”

Không lâu sau, Triệu Phiên lái một chiếc xe dừng ở dưới bậc thang, gọi vọng về phía bọn họ.

Đường Nhật Khanh lôi kéo Giang Vãn Vãn vội vàng đi tới, Giang Vãn Vãn nhịn không được mà cảm thán nói: “Xe chuyên a.”

“Là tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp, tôi thuận tiện cũng ở gần đây.”

Giang Vãn Vãn nghe xong, ánh mắt tràn đầy ghen tị: “Trời a, này cũng thật là hạnh phúc quá đi, lúc nào tớ mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình đây?”

Ở cách đó không xa, trong một chiếc xe hơi không đáng chú ý, có hai người đàn ông một mập một gầy ngồi bên trong, đầu ghé vào trên cửa xe nhìn về phía bên này.

Mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh và Lục Nghiêu đã leo lên xe rời đi, tên mập có chút nóng nảy, vội vàng dò hỏi: “Chúng ta còn phải đuổi theo sao?”

“Đương nhiên rồi.” Tên ốm trả lời như chuyện hiển nhiên: “Đây chính là chuyện mà đại ca đã phân phó, nếu như chúng ta ngay cả chút chuyện nhỏ là đi theo dõi này mà cũng làm không được, sao còn có thể đi theo đại ca nữa.”

“Đúng đúng đúng.” Tên mập gật đầu liên tục: “Vậy chúng ta đuổi theo sát phía sau đi.”

Khởi động xe lên đường, Giang Vãn Vãn nhìn thấy người lái xe là một anh đẹp trai, tuổi cũng không lớn, không khỏi nghĩ thầm đến ngơ người. Trên suốt đường đi, cô ta tìm đủ loại chủ đề để trò chuyện không ngừng với Triệu Phiên.

Nghe hai người líu ra líu ríu, Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ lắc đầu cười cười. Điện thoại rung lên, cô cầm lên nhìn, thấy là tin nhắn của Bùi Danh Chính gửi đến: “Tan làm rồi?”

Đường Nhật Khanh nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Ừm.”

Tin nhắn vừa được gửi không lâu, di động đột nhiên vang lên, Đường Nhật Khanh giật mình, cuối đầu nhìn một cái, lúc này mới phát hiện là cuộc gọi video của Bùi Danh Chính.

Di động vừa vang lên, Giang Vãn Vãn và Triệu Phiên vốn đang nói chuyện không ngừng nghĩ cũng lập tức an tĩnh lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía của cô.

Giang Vãn Vãn nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động: “Là cuộc gọi video của tổng giám đốc Bùi, cậu còn ngồi đó thất thần cái gì, nhanh nhận điện thoại đi.”

Đường Nhật Khanh có chút do dự, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Phiên cũng đang nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, lập tức cô cảm thấy hơi ngại ngùng.

Giang Vãn Vãn đột nhiên mở miệng: “Bọn tớ hứa sẽ không nói lời nào đâu, cậu nhanh chóng nhận đi.”

Đường Nhật Khanh do dự trong chốc lát, đưa tay nhấn nghe, ngay sau đó, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một gương mặt góc cạnh rõ ràng.

Đáy mắt Bùi Danh Chính lộ ra ý cười, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ anh không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK