Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 181: KHÔNG CÓ TÌNH BẠN VĨNH CỬU.

Nghe thấy Bùi Duy vừa mở miệng là liền nhắc đến Đường Nhật Khanh, đáy mắt Bùi Danh Chính chợt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó anh giương đôi mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Cô ấy ở chỗ tôi, tất cả đều tốt.”

Sự tuyên bố chủ quyền rõ ràng này, làm sao mà Bùi Duy không nghe hiểu cho được.

Bùi Duy cười khẩy một tiếng, ngữ khí anh ta mang theo chút khinh miệt: “Yên tâm, một người sắp kết hôn như tôi sẽ không có bất kì suy nghĩ nào không nên có với cô ấy đâu.”

“Vậy thì tốt.” Bùi Danh Chính hạ tầm mắt xuống, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Bùi Duy một cách vô cùng ưu nhã: “Tới tìm tôi có chuyện gì không?”

Bùi Duy cất công chạy tới đây, chắc chắn không phải là chỉ để hỏi thăm tình hình của Đường Nhật Khanh.

Bùi Duy vắt chéo chân, rồi chậm rãi nói: “Bây giờ Phương Vĩnh Thành bị giam rồi, nhưng bên phía ba vẫn chưa lên tiếng, trong công ty vẫn còn một số người vốn luôn trung thành với Phương Vĩnh Thành, có cần dọn dẹp luôn không?”

Điều cấm kỵ nhất trong doanh nghiệp là chính là chia bè kết phái, bây giờ Phương Vĩnh Thành đã bị tóm, một số người trong công ty không ít thì nhiều cũng sẽ nghe được tin tức, mấy tin tức lẻ tẻ mà lan truyền ra ngoài, thì sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, càng huống hồ, nếu không sớm dọn dẹp mấy tên thủ hạ của Phương Vĩnh Thành, thì sớm muộn cũng sẽ mang tai họa ngầm đến.

Đôi con ngươi của Bùi Danh Chính khẽ u ám, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Thanh trừng đi.”

Bùi Duy nhíu mày: “Có một số người chức vị không thấp, anh có chắc là muốn dọn dẹp hết toàn bộ không?”

Bùi Danh Chính ngước mắt lên liếc nhìn Bùi Duy một cái: “Nếu không thì sao? Để lại bọn họ làm Phương Vĩnh Thành thứ hai thứ ba sao?”

Tuy việc thanh trừng có chút không niệm tình cũ, nhưng giới thương nghiệp vốn luôn hoạt động theo quy luật mạnh thắng yếu thua, kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, bọn họ ban đầu đã quyết tâm đi theo Phương Vĩnh Thành thì phải nghĩ tới một ngày ông ta mà ngã xuống thì bọn họ cũng phải có kết cục gì rồi.

Bùi Duy không nói được gì nữa chỉ đành gật đầu: “Được, tôi đi làm ngay.”

Bùi Danh Chính khẽ mở giọng: “Để Trương Phó giúp cậu.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Bùi Duy liền chùng xuống, anh nhướng mày: “Không tin tưởng năng lực của tôi sao?”

Thấy Bùi Duy có chút không vui, nhưng Bùi Danh Chính vẫn không phủ nhận mà nói: “Đề phòng lỡ như.”

Nghe anh nói như vậy, Bùi Duy càng không vui, anh ta đứng dậy rồi hừ lạnh: “Xem ra anh vẫn chưa tín nhiệm tôi.”

Bùi Danh Chính nhàn nhã đáp: “Không liên quan gì tới việc tín nhiệm hay không, nếu đã muốn làm một chuyện gì đó thì phải nắm chắc một trăm phần trăm.”

Nói một cách thẳng thắn, anh vốn không yên tâm khi giao Bùi Thị cho Bùi Duy, càng huống hồ, chỉ một lần hợp tác thì không có nghĩa là sẽ trở thành bạn cùng chiến tuyến mãi mãi.

Bùi Duy dường như vừa bị chịu một lời sỉ nhục, dưới đáy mắt anh ta chợt hiện lên một sự bất mãn và tức giận, anh ta hít thở một hơi thật sâu rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Danh Chính đang ngồi trên ghế sofa, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu đã không tin tưởng tôi thì tại sao còn hợp tác để tôi cùng anh bắt gọn Phương Vĩnh Thành?”

“Tôi muốn cho cậu cơ hội để cậu bù đắp mà thôi, nếu tôi tìm cậu để đòi số tiền thanh toán thiệt hại cho công ty Lãng Dật thì tôi e là cậu còn không biết lấy tiền đâu ra nữa kìa.”

Bùi Duy nhất thời nghẹn lời, sắc mặt anh ta đỏ bừng vì tức giận.

Không đợi Bùi Duy mở miệng nói, Bùi Danh Chính đã đứng dậy rồi sải bước đến trước mặt anh ta, sau đó thốt lên một câu đầy nhẹ nhàng bay bổng: “Hơn nữa, cho dù không có những nhân chứng mà cậu mang tới, thì những chứng cứ khác trong tay tôi cũng đã đủ để đè chết Phương Vĩnh Thành rồi.”

Kêu Bùi Duy đi tìm chứng cứ cũng chẳng qua là để tăng thêm một con tốt thí trong tay mình mà thôi, cho dù anh ta có tìm không ra, anh cũng vẫn sẽ đi đối mặt với Phương Vĩnh Thành.

Chỉ là Bùi Duy đã quá coi trọng công lao nhỏ bé của mình rồi, chỉ mới có một chút công lao mà đã muốn được công nhận, một kẻ không biết suy nghĩ, luôn tâm cao khí ngạo như anh ta chả trách luôn làm hỏng dự án.

Bùi Duy tức đến nỗi sắc mặt tái xanh, anh ta siết chặt bàn tay của mình nhưng cuối cùng vẫn không nổi giận được, nhìn Bùi Danh Chính sải bước nhàn nhã đi vào nhà ăn, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà quay người hậm hực lửa giận đi về.

Đường Nhật Khanh đứng ở góc cầu thang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, tâm trạng của cô có mang chút phức tạp không thể giải thích được.

Cô chầm chậm bước xuống cầu thang thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đang ngồi ở bàn ăn, sau đó cô bước về phía trước và không nhịn được mà hỏi: “Rõ ràng anh biết Bùi Duy không thích nghe mấy lời này nhất, tại sao anh lại lần lần lượt lượt chọc giận anh ta vậy?”

“Trên thế giới này không có tình bạn vĩnh cửu, cũng không có kẻ thù mãi mãi. Càng huống hồ anh và cậu ta vốn là người ở hai con đường khác nhau.”

Đường Nhật Khanh biết rõ Bùi Danh Chính vẫn còn để bụng sự tồn tại của Bùi Duy và mẹ của anh ta ở trong nhà họ Bùi, cũng tuyệt đối sẽ không vì một lần hợp tác mà trở nên tình như thủ túc với Bùi Duy đâu.

Sau đó cô liền chuyển đề tài: “Hôm nay thật sự không tới công ty à?”

“Ừ, ở nhà với em.” Bùi Danh Chính ngước mắt lên, ngữ điệu anh đã có chút dịu lại.

“Vậy thì…” Khóe môi Đường Nhật Khanh cong lên, cô thấy thời tiết hôm nay cũng rất đẹp: “Chiều nay em muốn đem mấy chậu hoa kia ra cấy ghép một chút.”

Bùi Danh Chính men theo ngón tay của cô nhìn qua, những nhành hoa Thương Lan và hoa Chuông đều được thím Trương mua khi thời tiết nóng, bởi vì chúng được chăm sóc rất tốt nên hôm nay chúng đã mọc đầy cành đầy lá, phát triển ngày càng dài và nhiều.

Tâm trạng trong lòng Bùi Danh Chính bất giác trở nên tốt hơn rất nhiều, anh mỉm cười đáp ứng: “Được.”

Anh vốn không có hứng thú với hoa cỏ, nhưng chỉ cần Đường Nhật Khanh thích anh cũng sẽ nguyện ý làm cùng cô.

Nghe thấy Bùi Danh Chính chịu làm cùng cô, sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Nhật Khanh liền hưng phấn chạy ra ngoài sân, cầm lấy chiếc xẻng và chậu hoa, chạy đi chạy lại đến mấy vòng.

Bùi Danh Chính thân mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, mái tóc anh có chút rối bù, không được chỉnh chu như bình thường đi làm, nhưng lại vô ý làm tăng thêm vẻ dịu dàng nhu hòa cho ngũ quan vốn đã đẹp đẽ xuất chúng của anh.

Anh dựa người vào khung cửa đưa mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ ở xa xa kia đang ngồi xổm xới đất, đôi bờ vai khẽ run run, dáng người nhỏ bé đó làm gì còn giống một cô thư ký bình tĩnh lý trí ở công ty nữa, rõ ràng đây là một đứa trẻ con ham chơi.

Khóe môi anh bất giác cong lên, sau đó anh lại nhìn thấy Đường Nhật Khanh đột nhiên quay người lại rồi vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh mau tới đó.

Anh sải bước rộng đi tới đó, nhìn thấy cô đang cẩn thận tỉ mỉ lấy cả thân cây và rễ từ trong chậu hoa ra ngoài, sau đó chia chúng ra các chậu cây khác, rồi lấp đất lại.

Đột nhiên Bùi Danh Chính chợt dấy lên sự thích thú, anh vươn cánh tay dài ra bao lấy cô từ sau rồi nắm lấy tay cô cẩn thận xới đất, tỉa cành…

Bởi vì động tác này khiến cho khoảng cách của họ rất gần nhau, lúc đầu Đường Nhật Khanh còn có chút không thoải mái, nhưng sau đó cô lại bất giác quên mất nó đi, sự chú ý hoàn toàn đều đặt vào việc xới đất trồng hoa.

“Đường Nhật Khanh.”

Đột nhiên nghe thấy Bùi Danh Chính gọi tên mình, Đường Nhật Khanh liền tỉnh hồn, cô khẽ nghiêng đầu qua: “Hửm? Có chuyện gì vậy?”

Bùi Danh Chính nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, khuôn mặt mộc vừa trắng vừa mềm, giống như một cái bánh bao gạo vậy, trái tim anh có chút loạn nhịp nhưng vẫn mỉm cười và khẽ nói: “Em là đại tiểu thư thích nghịch đất đầu tiên mà anh gặp đó.”

Thích nghịch đất?

Hai hàng lông mày của Đường Nhật Khanh khẽ nhíu lại, cô còn chưa phân biệt được lời anh nói mang nghĩa tốt hay nghĩa xấu nữa, cô định mở miệng hỏi anh thì đột nhiên má cô trở nên mềm nhũn, tiếp đó đôi môi mỏng của người đàn ông lại di chuyển đến vành tai cô: “Nhưng anh thích.”

Lời yêu thương đến đột ngột quá, Đường Nhật Khanh vốn không có chút chuẩn bị nào cả, cả cơ thể cô chợt cứng đờ, đợi tới khi cô phản ứng lại thì cả cơ thể trên dưới đều đã nóng bừng như lửa đốt rồi.

Cô cầm lấy chiếc xẻng nhỏ rồi chọc chọc vào mặt đất, nhất thời cô cũng không biết nói gì nữa, chỉ đành đỏ mặt yên lặng.

Thấy bộ dạng cô như vậy, ý cười nơi khóe miệng Bùi Danh Chính càng trở nên sâu hơn…

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, Bùi Danh Chính lấy điện thoại ra xem, là Đỗ Nhã Thanh gọi đến.

Đường Nhật Khanh ngước đầu lên thì sơ ý nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cô và Bùi Danh Chính đối mắt nhìn nhau, bầu không khí trông chốc lát trở nên không nói thành lời.

Đường Nhật Khanh mỉm cười, cô đứng dậy định để cho anh không gian riêng tư: “Em đi lấy bình tưới cây tới…”

“Không được đi, ở bên cạnh anh.” Bùi Danh Chính nói xong thì liền đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, sau đó mới bắt điện thoại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK