Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 338: CÓ PHẢI HAI ĐỨA CÃI NHAU KHÔNG?

Cáu kỉnh?

Cô chưa từng cáu kỉnh với anh!

Cô đang đợi, đợi anh thành thật với cô, đợi anh nói hết với cô những chuyện anh đã giấu cô!

Đường Nhật Khanh gắng sức rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng Bùi Danh Chính hoàn toàn không muốn buông tay.

Đường Nhật Khanh vẫn lạnh lùng nói: “Buông ra!”

Thấy cô có biểu hiện như vậy, Bùi Danh Chính cảm thấy lòng mình như thắt lại, cơn giận bốc lên khiến anh không thể khống chế được hành động của mình.

Anh tiến lên ép chặt Đường Nhật Khanh vào tường: “Đường Nhật Khanh, em nói đi, tại sao chúng ta lại như thế này chứ?”

Kể từ khi đến với nhau, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, chưa có sóng to gió lớn nào chưa vượt qua vậy mà lúc này đây lại giống như hai người xa lạ.

Đường Nhật Khanh run rẩy khi anh hỏi như vậy, nhất thời cô không biết nên trả lời thế nào.

Cô cũng không muốn như vậy, tại sao anh phải gạt cô?

Những lời cô muốn hỏi chưa kịp thốt thành lời thì môi đột nhiên cảm nhận được môi anh mềm mại, ấm áp dán vào môi cô, mùi nước hoa đặc trưng của nam giới xộc vào mũi cô.

Đường Nhật Khanh không do dự đẩy Bùi Danh Chính ra.

Bùi Danh Chính không đề phòng nên khi bị đẩy ra bất ngờ như vậy, anh đã bật lùi vài bước.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bối rối nói không nên lời.

Sắc mặt của Đường Nhật Khanh thể hiện rõ sự hoảng loạn trong cô lúc này: “Em muốn được ở một mình…”

Nói xong, cô liền bỏ vào phòng tắm và khóa trái cửa lại.

Những cảm xúc phức tạp, khó tả dâng tràn khiến Đường Nhật Khanh chua xót, nước mắt cứ thế chảy ra.

Đã vô số lần cô muốn chính miệng mình hỏi Bùi Danh Chính chuyện này, nhưng cô sợ một khi cô hỏi thì quan hệ của hai người sẽ không còn như trước nữa, cho nên cô thà tự mình điều tra chứ không muốn hỏi thẳng anh.

Ngồi trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, Đường Nhật Khanh mới ra ngoài, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng như trước nhưng anh thì đã đi rồi.

Đường Nhật Khanh hít sâu rồi nằm xuống giường, trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, khi Đường Nhật Khanh vẫn còn đang say giấc thì bỗng dưng có tiếng đập cửa và tiếng thím Trương vang vào: “Cô Đường ơi, cô mau dậy đi, mẹ cô tới thăm cô.”

Đường Nhật Khanh giật mình, ngồi bật dậy, cô còn tưởng là mình ngủ mơ, cho đến khi thím Trương gọi lại lần nữa.

Vừa nghe bảo mẹ đến, Đường Nhật Khanh liền tỉnh ngủ ngay lập tức, cô vội vã xuống giường, rửa mặt qua loa rồi xuống lầu, quả nhiên, vừa xuống tầng trệt cô liền nhìn thấy mẹ Đường đang ngồi trên ghế sa lon trò chuyện với Bùi Danh Chính.

Tim Đường Nhật Khanh căng như cung đã lên dây, cô vội vàng bước tới, nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Thấy Đường Nhật Khanh, mẹ Đường liền tươi cười: “Khanh, con vừa mới dậy hả?”

Đường Nhật Khanh nhíu mày, cô không trả lời câu hỏi của bà, chỉ nói: “Mẹ đang bị bệnh cơ mà? Sao lại đột nhiên đến thăm con? Mẹ đã đỡ chưa?”

Mẹ Đường cười nói: “Mẹ khỏe rồi, sợ con lo nên mới ghé qua thăm con một chút.”

Bùi Danh Chính thấy hai người nói chuyện, biết ý đứng dậy, anh còn dặn thím Trương đang đứng gần đó: “Thím đi chuẩn bị bữa sáng đi, nhớ làm thêm một phần nữa nhé.”

Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng anh, hít sâu một hơi chứ không nói gì.

Đột nhiên mẹ Đường nghiêm túc, thấp giọng nói: “Khanh, lần này mẹ đến thật ra có chuyện muốn nói với con.”

Thấy mẹ mình đột nhiên nghiêm túc, Đường Nhật Khanh liền lo lắng, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Mẹ Đường hơi ngập ngừng rồi mới nói: “Về phòng con rồi hãy nói.”

Đường Nhật Khanh chẳng nghĩ gì nhiều, cô gật đầu rồi cùng mẹ mình quay về phòng ngủ trên lầu hai.

Đường Nhật Khanh nhớ lại những lời Phùng Chấn Bang đã nói lần trước khi cô đến thăm mẹ nên trong lòng hơi lo lắng, nếu hôm nay mẹ cô cũng đến để nói với cô những lời như vậy thì cô nên làm gì bây giờ? Vẫn sẽ từ chối như lần trước ư?

Đúng lúc này, mẹ Đường đột nhiên mở miệng: “Gần đây mẹ đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại ba con cũng đã mất, hai mẹ con chúng ta không nơi nương tựa, cuộc sống quả thực rất khó khăn, trước kia mẹ phản đối chuyện con đến với Bùi Danh Chính nhưng về sau cậu ấy đối xử với con thế nào mẹ đều thấy hết, cho nên lần này mẹ đến đây là muốn nói với con rằng, mẹ không phản đối chuyện của hai đứa con nữa.”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ lần này mẹ Đường đến không phải để nói chuyện của Phùng Chấn Bang mà là chuyện giữa cô và Bùi Danh Chính.

Thấy Đường Nhật Khanh sửng sốt mãi mà vẫn không nói được lời nào, mẹ Đường liền mỉm cười: “Sao con không nói gì hết vậy? Vui đến ngốc rồi hả?”

Đường Nhật Khanh sực tỉnh, cô lắc đầu, nói: “Con hơi ngạc nhiên một chút thôi.”

Mẹ Đường nghe vậy thì thở dài nói: “Có trách thì trách trước kia mẹ không hiểu Bùi Danh Chính. Nhưng sống lâu mới hiểu được lòng người, mẹ có thể nhìn ra cậu ta rất nghiêm túc với con, hơn nữa mẹ còn nghe nói cậu ta đã cầu hôn con rồi.”

Đường Nhật Khanh vô thức cau mày khi nghe thấy hai chữ cầu hôn, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh cầu hôn hôm ấy, ngay khi cô lưỡng lự liệu có nên chấp nhận lời cầu hôn của Bùi Danh Chính hay không thì nhận được tin dữ của ba.

Một lần nữa, Đường Nhật Khanh lại nghĩ chuyện đã xảy ra với ba mình có liên quan đến Bùi Danh Chính, điều đó làm cô bất chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thấy sắc mặt của Đường Nhật Khanh có vẻ là lạ, mẹ Đường lúc này mới chậm chạp nhận ra, bà cau mày hỏi cô: “Khanh, con làm sao vậy?”

Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi để kềm nén tâm trạng nôn nao trong lòng, cô quay sang và cố nở một nụ cười tươi với mẹ: “Mẹ, con không sao, nhưng chuyện hôn nhân thì con muốn tự mình làm chủ.”

Hiển nhiên là mẹ Đường rất ngạc nhiên trước câu trả lời của Đường Nhật Khanh: “Con… Con và Bùi Danh Chính cãi nhau phải không?”

“Không có.” Đường Nhật Khanh gằn từng chữ một: “Mẹ, con tự có cân nhắc, về phần quan hệ giữa con và Bùi Danh Chính con sẽ suy nghĩ lại, chuyện mẹ tán thành hay phản đối chẳng ảnh hưởng gì đến con hết.”

Bùi Danh Chính đang đứng trước cửa phòng nên anh nghe thấy những lời này của cô, anh vừa bất ngờ vừa đau lòng.

Anh chỉ ghé qua định nhắc họ xuống ăn sáng nhưng không ngờ lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện này, lại càng không ngờ Đường Nhật Khanh sẽ nói ra những lời lạnh lùng vô tình như vậy.

Bỗng dưng như có thứ gì đó sụp đổ trong trái tim anh.

Bùi Danh Chính nhíu mày, trong nháy mắt, sắc mặt anh liền lạnh lùng như cục nước đá, anh siết chặt nắm tay, xoay người bỏ đi.

Còn hai người phụ nữ trong phòng thì hoàn toàn không biết gì hết.

Mẹ Đường vẫn kiên trì, tiếp tục hỏi: “Khanh, con hãy nói thật cho mẹ biết đi, giữa con và Bùi Danh Chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đường Nhật Khanh hít sâu rồi nhấn nhá từng câu từng chữ: “Chúng con chẳng sao cả, hôn nhân là chuyện riêng của chúng con, nên chúng con sẽ tự mình xem xét, mẹ à, xin mẹ đừng hỏi nữa mà.”

Nói xong, Đường Nhật Khanh liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Mẹ Đường thấy cô dứt khoát bỏ đi như vậy đành thở dài.

Vừa xuống lầu, Đường Nhật Khanh đã thấy Bùi Danh Chính đang đứng cạnh cửa, hình như anh định đi đâu đó, đúng lúc này, anh cũng quay lại nên hai người bắt gặp ánh mắt nhau, bầu không khí cũng bị đóng băng theo.

Nhớ lại những lời vừa rồi anh vô tình nghe thấy, sắc mặt của Bùi Danh Chính trông khá nặng nề, anh không nhìn cô lấy một lần, mà chỉ dặn dò thím Trương: “Thím Trương, tối nay tôi có bữa tiệc xã giao nên sẽ không về.”

Nói xong, anh khoác áo, bước nhanh ra ngoài.

Đường Nhật Khanh cau mày nhìn theo bóng lưng của anh.

Xã giao gì mà lại ở ngoài suốt đêm không về nhà chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK