Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 374: SANG TÊN MỘT BẤT ĐỘNG SẢN CHO CON

Rời khỏi nghĩa trang, Đường Nhật Khanh dẫn Đường Hạo Trạch đến khách sạn làm thủ tục vào ở trước, sau khi ăn cơm trưa, dỗ cậu nhóc ngủ nửa tiếng xong, bọn họ mới đi đến biệt thự ở khu nam, nơi mẹ Đường ở.

Xe vừa dừng trước cửa biệt thự, Đường Nhật Khanh đã nhìn thấy mẹ Đường đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Đẩy cửa xuống xe, mẹ Đường lập tức đi tới nghênh đón từ cổng lớn: “Khanh! Hạo Trạch! Cuối cùng hai đứa cũng đến rồi! Mẹ đã đợi lâu lắm rồi đấy!”

Đường Hạo Trạch nhìn mẹ Đường, ngọt ngào gọi: “Bà ngoại xinh đẹp!”

“Ầy!” Mẹ Đường tiến lên, khom người ôm lấy Đường Hạo Trạch, không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé.

“Cho bà ngoại xem nào, Hạo Trạch đúng là lại cao lên rồi! Bà cũng sắp ôm không nổi nữa luôn!”

Đường Hạo Trạch cười khanh khách, không ngừng nịnh hót: “Bà ngoại xinh đẹp nhất! Người phụ nữ xinh đẹp nhất con từng gặp một là mẹ, hai chính là bà ngoại!”

Đường Nhật Khanh đi theo phía sau hai người vào nhà cũng cong môi theo, nhưng đáy lòng hơi không thoải mái.

Nếu lúc trước ba không xảy ra chuyện, vậy bọn họ sống ba thế hệ cùng nhau có bao nhiêu hạnh phúc chứ…

Đường Nhật Khanh thở dài lấy lại tinh thần, bước nhanh đuổi theo mẹ Đường.

Vừa vào cửa, mấy người giúp việc cười chào hỏi Đường Nhật Khanh, cô quét mắt nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Phùng Chấn Bang.

Mẹ Đường thấy thế nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay ông ấy trở về quê rồi, trong nhà chỉ còn lại mình mẹ thôi.”

Nghe thấy mẹ Đường nói như vậy, Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây không phải lần đầu tiên cô dẫn Hạo Trạch đến đây, lúc trước mỗi khi nhìn thấy Phùng Chấn Bang, trong lòng Đường Nhật Khanh đều như bị một tảng đá lớn chặn lại, còn phải suy nghĩ giải thích thân phận của Phùng Chấn Bang với Đường Hạo Trạch, vô cùng mệt tim.

Bây giờ ông ta không có ở đây thì tốt nhất.

Trên bàn để một đống đồ chơi mẹ Đường chuẩn bị trước cho Đường Hạo Trạch, đều là một vài món trợ giúp khai phá trí thông minh, đủ loại kiểu dáng, rất có tính khiêu chiến, thậm chí có vài thứ là mẹ Đường nhờ bạn đem về từ nước ngoài.

Đường Hạo Trạch nhìn thấy những thứ này đương nhiên là cực kỳ vui vẻ, cầm lấy đồ chơi lắp ráp bắt đầu hoạt động tay.

Mẹ Đường chơi cùng với cậu nhóc một lúc lâu, cuối cùng cũng phân tâm nhìn Đường Nhật Khanh bên kia.

Trên người Đường Nhật Khanh mặc bộ cái áo khoác ngoài màu đen, chính là cái áo hôm nay đi nghĩa trang cố tình mặc.

Mẹ Đường nhíu mày, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Đến nghĩa trang rồi?”

“Vâng.” Đương Nhật Khanh trả lời.

Giọng nói của mẹ Đường hơi oán giận: “Vậy sao lại không đổi quần áo khác, đen như mực thế này, nhìn đã thấy áp lực.”

Nghe vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh không thoải mái, cô nâng mắt nhìn vào mắt mẹ Đường, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chính mẹ không đến thăm ba thì thôi, sao còn muốn quan tâm con có đi hay không?”

Nghe vậy, mẹ Đường cũng không nóng nảy, chậm rãi bưng tách sứ tơ vàng tinh tế lên uống một ngụm trà, hờ hững nói: “Không phải mẹ không cho con đi, nhưng con người phải nhìn về phía trước, con nhìn chúng ta bây giờ đi, không phải sống rất tốt sao? Có nhớ đến là được rồi, không thể quá chìm đắm vào quá khứ.”

Nghe thấy những lời này của mẹ Đường, Đường Nhật Khanh vô thức cảm thấy trái tim lạnh giá.

Sáu năm nay, theo cô biết, ngoài lúc ba mất được ba năm cô kéo mẹ Đường đến nghĩa trang một chuyến, thời gian còn lại bà chưa từng đến nhìn một lần.

Đường Nhật Khanh không thể hiểu nổi, vì sao hai người từng tương thân tương ái bây giờ ngay cả một chút tình nghĩa cuối cùng cũng trở nên mỏng manh như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mẹ Đường không lo ăn mặc, cuộc sống tự do, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện khác nữa.

“Bà ngoại, mẹ! Hai người xem đi, con đã ráp xong rồi này!”

Giọng nói non nớt của Đường Hạo Trạch vang lên, nhất thời phân tán sự chú ý của Đường Nhật Khanh.

Mẹ Đường lập tức vui vẻ ra mặt: “Tiểu Hạo Trạch giỏi quá! Mau tới đây cho bà ngoại xem thử nào!”

Ở lại biệt thự cả buổi chiều, buổi tối lại ăn cơm cùng nhau, trước khi đi, mẹ Đường đột nhiên kéo Đường Nhật Khanh lại, nghiêm túc hỏi: “Không phải ngày mốt con mới đi sao? Ngày mai có thời gian không, tới đây tìm mẹ một chút.”

“Sao thế mẹ? Có chuyện gì à?”

Mẹ Đường nói nhỏ hơn: “Bây giờ dưới tay mẹ có mấy bất động sản, muốn sang tên một cái cho con, ngày mai con tới đây, chúng ta đi làm thủ tục một chút.”

“Bất động sản?” Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Sao mẹ lại có bất động sản?”

Nói thế nào Hải Thành cũng là thành phố loại một, mấy năm gần đây giá nhà cũng tăng lên khủng khiếp, nói thế nào một bất động sản cũng phải mấy tỷ thậm chí mấy chục tỷ, bà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Mẹ Đường thở dài nhẹ giọng nói: “Thật ra có chuyện mẹ vẫn luôn gạt con, năm đó nhà họ Đường phá sản, nhưng trong tay mẹ còn hai bất động sản, mẹ vẫn không nói với con, khu vực hai bất động sản kia không tệ, bây giờ giá cả tăng nhanh, mẹ muốn cho con một cái.”

Đường Nhật Khanh nhíu mày, tâm trạng thoáng chốc có hơi phức tạp bùi ngùi.

Nếu lúc trước biết trong tay mẹ có hai bất động sản, chắc chắn cô sẽ lấy tiền đi nghĩ cách làm vốn xoay vòng, cũng sẽ không đến bước đường cùng đi cầu xin Bùi Danh Chính…

“Khanh à?” Mẹ Đường thấy cô im lặng không nói gì, kéo góc áo của cô: “Không phải mẹ đưa bất động sản này cho con, mà là cho Tiểu Hạo Trạch, bây giờ một mình con mang theo thằng bé sống bên ngoài cũng không dễ dàng.”

Trong lòng Đường Nhật Khanh khó chịu, cố nén tức giận hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ cũng biết con không dễ dàng à? Vậy lúc trước khi nhà họ Đường chúng ta cần tiền, sao không nói cho con biết trong tay mẹ còn bất động sản?”

Mẹ Đường lập tức nghẹn họng, không thể trả lời.

Đáy lòng Đường Nhật Khanh lạnh lẽo, cô cất bước đi qua một bên, bế Đường Hạo Trạch lên, dịu dàng nói: “Hạo Trạch, chúng ta về khách sạn.”

Đường Hạo Trạch thấy tâm trạng Đường Nhật Khanh không tốt, vươn tay nhỏ bé sờ lên má Đường Nhật Khanh, nghe lời gật đầu: “Được.”

Đường Hạo Trạch để đầu lên bả vai Đường Nhật Khanh, mở to mắt nhìn về phía mẹ Đường, chào bà: “Bà ngoại, tạm biệt!”

Mẹ Đường vẫy tay với cậu bé, tiễn bọn họ ra cửa.

Đường Nhật Khanh ôm Đường Hạo Trạch lên xe, lúc muốn đóng cửa lại, mẹ Đường vươn tay giữ chặt cửa xe, giọng điệu kiên quyết: “Khanh, nếu con còn nhận người mẹ này, sáng ngày mai nhất định phải đến đây tìm mẹ, mẹ đợi con ở nhà.”

Đường Nhật Khanh không nói gì, sắc mặt nặng nề đóng cửa xe lại.

Trên đường trở về khách sạn, cô luôn suy nghĩ tới những lời mẹ nói.

Nếu lúc trước bà lấy hai bất động sản trong tay ra, nói không chừng nhà họ Đường còn có thể cứu được, chuyện cũng sẽ trở nên tốt đẹp, nhưng…

Đường Nhật Khanh thở dài, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hải Thành đèn đuốc sáng trưng vẫn sầm uất mơ mộng giống như sáu năm trước.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là Lục Nghiêu gọi tới.

Đường Nhật Khanh nghe máy: “A lô?”

Trong giọng nói của Lục Nghiêu mang theo mấy phần lo lắng: “Khanh Khanh, hai người ở đâu?”

Đường Nhật Khanh trả lời đúng sự thật: “Trên đường trở về khách sạn, sao thế?”

Nghe vậy, Lục Nghiêu thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì, anh mới bận việc xong, bây giờ sẽ đi tìm hai người.”

“Được.”

Lục Nghiêu cúp điện thoại, nâng mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên chuyện thuộc hạ báo cáo khi nãy.

“Bùi Danh Chính vẫn đang điều tra hành tung của Đường Nhật Khanh, gần đây lại điều tra ở Cảnh Thành một lượt.

Xem ra Bùi Danh Chính vẫn chưa chịu buông tay.

Bây giờ Đường Nhật Khanh mang theo Đường Hạo Trạch trở lại Hải Thành chẳng khác nào đi tới địa bàn của Bùi Danh Chín, anh càng phải cẩn thận hơn! Mỗi năm đến những ngày này, anh đều lo lắng đề phòng đi theo.

Lục Nghiêu nâng tay đè mí mắt phải đang nhảy lên, trong lòng tràn đầy lo lắng không yên, anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi ra ngoài.

Cho dù thế nào, anh cũng không thể cho Bùi Danh Chính nhìn thấy hai mẹ con bọn họ nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK