CHƯƠNG 380: HIỆN TRƯỜNG NHẬN NGƯỜI THÂN
Giang Vãn Vãn thật sự không dám nghĩ đến hậu quả sau khi Triệu Đình Phong nói chuyện này với Bùi Danh Chính! Cô trơ mắt nhìn Đường Nhật Khanh vắt óc tìm kế trốn Bùi Danh Chính, một người mang theo một đứa bé trốn tránh ở bên ngoài sinh sống sáu năm! Không thể vì cô , làm cho tất cả mọi chuyện này thất bại trong gang tấc được!
“Anh muốn làm gì?” Giang Vãn Vãn cắn môi .
Giọng nói của Triệu Đình Phong vẫn ung dung tự tại như cũ: “Tôi muốn rất đơn giản, nợ tiền tôi thì nói xin lỗi rồi trả lại, chuyện này coi như xong.”
Tay siết chặt, Giang Vãn Vãn do dự một lúc lâu mới quyết tâm, lạnh lùng nói: “Định vị vị trí của anh rồi gửi tới! Nếu anh còn muốn chơi trò gì! Triệu Đình Phong, anh không xong với tôi đâu!”
“Yên tâm! Sẽ không!” Triệu Đình Phong cười, đáy mắt thoáng hiện sự xảo quyệt.
Anh ta vừa cúp điện thoại, Bùi Danh Chính đã đi tới.
Nhìn thấy nụ cười không rõ ý tứ trên mặt Triệu Đình Phong, Bùi Danh Chính nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đừng nhìn tôi với gương mặt đầy vẻ dung tục đó.”
Triệu Đình Phong bị tạt một chậu nước lạnh bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt cứng đờ, nói: “Ai mà mặt đầy dung tục! Anh chính nghĩa! Anh trong sạch! Sáu năm vẫn thủ thân vì ai đó!”
Vừa nói ra câu này, sắc mặt của Bùi Danh Chính lập tức sa sầm.
Triệu Đình Phong thấy vậy, lúc này mới nhận ra mình nói sai, vội vàng cười nói sang chuyện khác: “Ôi lão Bùi à! Lát nữa ở cái hoạt động tuyên truyền bên ngoài của trang sức gì đó tôi lộ mặt thôi là được, không cần lên sân khấu phát biểu chứ?”
Bùi Danh Chính lạnh lùng nhìn anh ta, lật xem chương trình hoạt động trong tay, lạnh lùng nói: “Mặt của anh, có lộ hay không cũng như nhau.”
Sau khi bị Bùi Danh Chính vô tình giễu cợt một trận, Triệu Đình Phong nhún vai, nửa nằm nửa ngồi trên sofa nói: “Vậy thôi, tôi không đi.”
“Muốn đi thì đi.” Liếc mắt nhìn anh ta, Bùi Danh Chính đi ra khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài là hiện trường hoạt động, hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động tuyên truyền bên ngoài, trên sân khấu mọi người nhốn nháo, người đến người đi.
Giang Vãn Vãn mang theo Tiểu Hạo Trạch ra khỏi khách sạn, chạy tới tòa nhà Bùi Thị, vừa xuống xe, đã thấy hiện trường hoạt động cực kì náo nhiệt.
“Dì Vãn Vãn, ở đó đang có hoạt động gì vậy?” Trên mặt Tiểu Hạo Trạch đeo cái khẩu trang to, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Giang Vãn Vãn giơ tay kéo khẩu trang trên mặt thằng bé, khẳng định đã che chắn kĩ càng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Dì cũng không biết, đợi dì út làm chuyện chính xong, lát nữa lại đưa cháu đi xem.”
Vừa nói, cô vừa cúi đầu xem tin nhắn trong điện thoại mà Triệu Đình Phong gửi cho mình, dẫn Tiểu Hạo Trạch đi thẳng tới phía sau sân khấu.
Khi cô muốn tiếp tục đi tới phía trước, đột nhiên bị nhân viên công tác ngăn cản.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Giang Vãn Vãn đành phải nói lớn tiếng: “Tôi… Tôi đến tìm người, Triệu Đình Phong.”
Nhân viên công tác còn chưa kịp nói, Giang Vãn Vãn vừa nhìn, đã thấy Triệu Đình Phong đứng trước cửa phòng nghỉ đơn sơ tạm thời tạo dựng, cô tập lức vẫy tay với anh ta.
Triệu Đình Phong hất cằm với cô , nhân viên công tác bên cạnh đã hiểu ý, tránh qua một bên, để Giang Vãn Vãn đi vào.
Giang Vãn Vãn đi lên phía trước, lấy ra ba trăm nghìn tiền mặt từ trong túi, bỏ vào tay anh ta, gương mặt lạnh lùng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”
Âm nhạc quá to, cô vừa nói ra đã bị át đi.
Triệu Đình Phong tựa người vào thềm cửa phòng nghỉ, hứng thú nhìn cô chằm chằm, thấy người phụ nữ với bộ dạng cau mày không chịu phục cho lắm, nhất thời càng cảm thấy thú vị.
Anh cười híp mắt nói: “Cô nói gì đấy? Tôi không nghe rõ!”
Sắc mặt Giang Vãn Vãn sa sầm lại, Giang Vãn Vãn cất cao giọng hét với Triệu Đình Phong: “Xin! L…”
Còn chưa nói xong, cô đột nhiên bị người kéo lại, kéo hẳn vào trong phòng nghỉ, không chờ cô kịp phản ứng, cửa phòng nghỉ bị người ta đóng lại, cả người cô bị Triệu Đình Phong đè vào tường.
Khoảng cách giữa hai người vừa đủ, Giang Vãn Vãn nhìn gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại, tim đập thình thịch.
“Anh…”
Triệu Đình Phong nở nụ cười: “Thẳng thắn đi nào, có phải cô biết Đường Nhật Khanh ở đâu không?”
Nghe vậy, lúc này Giang Vãn Vãn mới kịp phản ứng, xem ra Triệu Đình Phong gọi cô tới trả lại tiền là giả, moi tin tức từ cô mới là thật!
“Anh… Anh buông tôi ra!”
Đột nhiên nghĩ tới Tiểu Hạo Trạch mà lúc nãy mình vẫn nắm đang ở ngoài, Giang Vãn Vãn lập tức giơ tay phải đẩy Triệu Đình Phong ra.
Ngực nhận lấy một cú đấm tàn nhẫn, Triệu Đình Phong nhíu mày, nói: “Yên tâm, cô nói cho tôi, tôi sẽ không nói cho Bùi Danh Chính.”
“Quỷ mới tin!” Nhất thời Giang Vãn Vãn vô cùng nổi nóng, định đẩy anh ta ra, lại bị người đàn ông giữ tay lại.
Sắc mặt Triệu Đình Phong nghiêm túc mấy phần, hỏi tiếp: “Đứa bé đó, là con của Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đúng không? Tôi không đoán sai.”
“Không phải!” Giang Vãn Vãn tức giận bỗng nhiên rút tay về, tay vô thức giơ lên, dữ tợn tát vào má Triệu Đình Phong.
Một tiếng “chát” vang lên, làm cho cả hai đều ngẩn ra.
Thấy trên gương mặt người đàn ông hiện lên dấu tay màu đỏ, Giang Vãn Vãn đột nhiên hoảng hồn: “Tôi… Tôi không cố ý…”
Cùng lúc đó, Tiểu Hạo Trạch đứng ở bên ngoài, người những người lui tới không hề liên quan tới mình, nhất thời không biết đi dâu.
Ở trên sân khấu cách đó không xa vang lên giọng nói của người dẫn chương trình: “Bây giờ xin mời Bùi Danh Chính, người sáng lập của Inlove lên sân khấu phát biểu với mọi người, mọi người hoan nghênh!”
Nghe được mấy chữ “Bùi Danh Chính” này, Tiểu Hạo Trạch nghiêng đầu nhỏ, cất bước “lộc cộc” chạy tới.
Đi vòng qua trước sân khấu, cơ thể nhỏ của cậu qua lại trong đoàn người, lấn tới lấn lui, khẩu trang trên mặt đã xiêu vẹo qua một bên, cậu giơ tay lên tiện tay cởi khẩu trang xuống, tiếp tục ra sức chen chúc về phía trước.
“Chào mọi người, tôi là Bùi Danh Chính, hôm là là ngày cuối cùng của hoạt động tuyên truyền bên ngoài của Inlove, trải qua buổi biểu diễn sản phẩm mới trong mấy ngày nay, hôm nay tôi muốn nói với mọi người về ý định ban đầu khi tạo ra thương hiệu này …”
Bùi Danh Chính đứng trên sân khấu, cả người chỉ mặc một bộ tây trang màu đen đơn giản nhất lại có khí chất cao quý khó để hình dung được. Lúc người đàn ông đang đọc diễn văn, đoàn người ở dưới sân khấu không tự chủ được mà trở nên yên tĩnh, gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh.
Vất vả lắm Tiểu Hạo Trạch mới chen lên phía trước được, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên sân khấu, nhất thời ngẩn người.
Mấy giây sau, cậu xỏ tay vào túi sờ soạng nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm ra một tấm ảnh bị gấp một góc.
Nhìn người đàn ông trong ảnh, lại ngẩng đầu nhìn người trên sân khẩu, Tiểu Hạo Trạch ngạc nhiên nói: “Ba…”
Cậu nắm hình, một đường chạy chậm đến bên cạnh, leo từng bước lên bậc thềm bên cạnh.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Bùi Danh Chính, không ai phát hiện trên bậc thềm bên cạnh có một bóng dáng nho nhỏ.
“Tin rằng mọi người cũng nhận ra rằng, thương hiệu này được xây dựng vì tình yêu, lí do mà tôi sáng lập thương hiệu này, cũng là vì một người.”
Giọng nói của Bùi Danh Chính đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, không lạnh nhạt hời hợt như trước, mà còn mang theo mấy phần dịu dàng và ấm áp.
Đỗ Nhã Thanh ở bên dưới sân khấu nhìn người đàn ông ở trên, nghe anh nói như vậy, trái tim khẩn trương đến mức sắp vọt tới cổ họng.
Dù sao thì trong mấy năm qua, cô ta là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh Bùi Danh Chính, thương hiệu này lại là bọn họ cùng nhau sáng lập, người trong miệng anh, không phải cô ta thì còn là ai…
Bùi Danh Chính dừng lại một chút, khẽ nói: “Người này chính là…”
Một vài cánh truyền thông không nắm rõ tin tức lập tức quay ống kính về phía Đỗ Nhã Thanh, ngay cả màn hình phát sóng trực tiếp cũng đầy bình luận của bạn trên mạng.
Mọi người đều tò mò, mấy năm qua, vị tổng giám đốc với gương mặt vô cùng lạnh lùng này lại vì một người phụ nữ mà sáng lập một thương hiệu trang sức thiết kế, mà rốt cuộc thì người phụ nữ này là ai vậy?
Ngay lúc này, trên xuất khấu đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, thằng bé chạy đến bên người Bùi Danh Chính, giương hai tay ôm lấy đùi anh, giọng nói con nít vang lên: “Ba!”