CHƯƠNG 453: CÓ LẬP DI CHÚC KHÔNG
Nhìn một mặt Đường Nhật Khanh đầy nghi vấn, Giang Vãn Vãn lấy điện thoại ra lướt đến tin tức đưa qua cho cô: “Cậu xem đi, một tiếng đồng hồ trước tin tức đã được phát ra.”
Đường Nhật Khanh đưa tay lấy điện thoại nhìn mấy lần, trong lòng liền trầm xuống.
Dựa theo thời gian tin tức được đưa lên mà suy tính, lúc đó các cổ đông cấp cao của công ty vẫn còn chưa đến bệnh viện, biết chuyện ông cụ xảy ra chuyện cũng chỉ có mấy người giúp việc nhà họ Bùi, nhưng sao tin tức lại bị lộ ra nhanh như vậy chứ?
Có hàng vạn nghi ngờ đang ngăn trong lòng, Đường Nhật Khanh càng cảm thấy bất an, tay cầm di động của cô nắm chặt một chút, trong đầu cứ tìm tới tìm lui câu trả lời.
Biết tin ông cụ đã qua đời, đồng thời lại đem tin tức này gửi cho truyền thông, vậy người này tuyệt đối muốn để càng nhiều người biết càng tốt…
Không phải là Dương Thu Dung chứ? Bà ta ra tay với ông cụ sau đó thừa cơ chạy trốn, rồi tiếp theo lại đưa tin tức cho truyền thông và thông báo cho các cổ đông của công ty. Cứ như vậy, nội bộ Bùi thị sẽ càng thêm hỗn loạn, lại thêm áp lực dư luận của người ở bên ngoài, chỉ sợ một mình Bùi Danh Chính căn bản cũng chịu không nổi.
Suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả, Đường Nhật Khanh đột nhiên đứng dậy cầm điện thoại di động trực tiếp đi về hướng ban công gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính.
Điện thoại vang lên cả nửa ngày, rốt cuộc bên kia cũng có người nghe.
“A lô, Bùi Danh Chính, tình hình bên phía công ty… như thế nào rồi?”
“Không mấy lạc quan.” Trong giọng nói của Bùi Danh Chính lộ ra sự mệt mỏi: “Có chuyện gì à?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi vội vàng mở miệng nói: “Lúc nãy em đã phát hiện cư dân mạng đã lan truyền xôn xao, em cảm thấy hẳn là do Dương Thu Dung cố ý thông báo tin tức cho truyền thông, cứ như vậy nội bộ công ty chắc chắn sẽ càng loạn hơn. Bà ta đã hại chết ông cụ, làm nhiễu loạn lòng người, hẳn là muốn giúp Bùi Duy đoạt quyền, liên kết với người trong công ty để đối phó anh.”
Ở phía đầu dây bên kia chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó đã truyền đến âm thanh của Bùi Danh Chính: “Anh biết rồi.”
Dừng một chút anh lại nói tiếp: “Bên này anh sẽ quan sát để xử lý, cúp máy đây.”
Nói xong, phía bên kia trực tiếp dập máy.
Đường Nhật Khanh đứng bên cửa sổ tâm tư phiền loạn.
Bây giờ nghĩ lại thì sở dĩ Dương Thu Dung hại chết ông cụ thật ra cũng là vì tài sản của nhà họ Bùi, một kết quả như vậy đối với Bùi Danh Chính mà nói sao anh có thể không đau lòng được chứ.
Đứng bên cửa sổ cả nửa ngày Đường Nhật Khanh mới bình tĩnh được một chút, lúc này quay người trở về phòng.
Giang Vãn Vãn thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh u sầu, không khỏi có chút lo lắng, cô ấy vươn tay ra kéo Đường Nhật Khanh lại, nói khẽ: “Thật ra trong lòng của cậu vẫn có Bùi Danh Chính đúng không?”
Đột nhiên bị Giang Vãn Vãn hỏi như vậy, Đường Nhật Khanh ngẩn người, dừng lại một lát mới nói khẽ: “Tớ không có cách nào không chế mình không lo lắng cho anh ấy.”
Nếu đổi lại là Lục Nghiêu thì cô hoàn toàn không có cảm giác như vậy, nhưng một khi Bùi Danh Chính lại gặp phải chuyện gì thì trái tim của cô liền vọt lên đến cổ họng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Giang Vãn Vãn lẩm bẩm nói: “Xem ra là trong lòng của cậu vẫn còn anh ấy.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Một lát sau Giang Vãn Vãn đột nhiên lôi kéo tay của Đường Nhật Khanh, cong môi mỉm cười với cô: “Nhật Khanh, lúc trước tớ chỉ hi vọng cậu có thể có một cuộc sống đơn giản nhẹ nhàng, cho nên tớ không hi vọng cậu có quan hệ gì với nhà họ Bùi, nhưng hiện tại tớ ủng hộ cậu làm theo trái tim của mình, nếu có gì cần giúp đỡ thì cậu cứ việc nói.”
Giang Vãn Vãn nói, một bộ dạng trượng nghĩa đưa tay vỗ vỗ ngực.
Đường Nhật Khanh bị bộ dáng này của cô ấy làm cho vui vẻ, cô câu môi mỉm cười đưa tay nắm chặt lấy tay của Giang Vãn Vãn: “Cô gái ngốc này, có cậu thật là tốt.”
Giang Vãn Vãn mỉm cười, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó nên sắc mặt nghiêm túc một chút, cô ấy lôi kéo cánh tay của Đường Nhật Khanh, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu nói xem ông cụ này tuổi cũng đã cao rồi, hẳn là đã sớm tính toán chuyện về sau, nhất là trong một gia đình hào môn giống như bọn họ rất hay lập di chúc sớm, cậu nói xem ông cụ Bùi có lập di chúc hay không?”
Nghe được Giang Vãn Vãn nói như vậy, ánh mắt Đường Nhật Khanh trầm xuống, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc thêm mấy phần. Suy nghĩ của Giang Vãn Vãn không sai, trong nhà có chút tài sản thì người già đều sẽ sớm lập di chúc xong hết rồi, chính là phòng ngừa sau khi mình chết mọi người lại vì tài sản mà anh sống tôi chết. Nếu như ông cụ thật sự đã lập di chúc thì cho dù Bùi Duy có muốn nhân cơ hội cướp đoạt tất cả tài sản của nhà họ Bùi, chỉ sợ là không có cách nào đạt được.
Đường Nhật Khanh nhẹ gật đầu: “Vãn Vãn, cậu nói đúng, hiện tại việc cần thiết nhất bây giờ là cần biết lúc còn sống ông cụ có để lại di chúc hay không. Nếu như vậy thì tài sản của tập đoàn nhà họ Bùi có phân chia rõ ràng, mặc kệ cổ đông trong công ty có nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng không tính là gì.”
Giang Vãn Vãn nghe như vậy vui mừng mỉm cười: “Xem ra bình thường xem nhiều phim truyền hình hào môn vẫn rất có tác dụng.”
Đường Nhật Khanh cười với cô ấy, quay người lại đi đến ban công một lần nữa, muốn đem chuyện di chúc nói với Bùi Danh Chính, chỉ cần anh có thể tìm được di chúc của ông cụ, vậy nhất định có thể làm dịu cục diện bây giờ.
Cô gọi điện thoại nhưng cả nửa ngày cũng không có người nghe, Đường Nhật Khanh liên tục gọi mấy cuộc cũng không có ai nhận, cuối cùng dứt khoát bỏ điện thoại vào túi quay người đi vào phòng.
Lúc này chỉ sợ Bùi Danh Chính đang bận bịu sứt đầu mẻ trán vì chuyện của công ty, căn bản cũng không có thời gian nghe điện thoại.
Đường Nhật Khanh thở dài cũng không tiếp tục gọi nữa.
Thật vất vả mới dỗ được Hạo Trạch ngủ thiếp đi, Đường Nhật Khanh tắm xong leo lên giường nằm nhưng cũng không hề buồn ngủ chút nào. Cô mở điện thoại ra, trên mạng chuyện liên quan đến Bùi thị và chuyện ông cụ Bùi sôi sùng sục, lời nói nào cũng có.
Bây giờ tập đoàn nhà họ Bùi quả thật quá hỗn loạn, lúc này căn bản có một mình Bùi Danh Chính cũng không thể ứng phó nổi, mà mục đích của Dương Thu Dung chính là như vậy, bởi vì chỉ có như vậy thì Bùi Duy con của bà ta mới có cơ hội đoạt quyền.
Đường Nhật Khanh càng suy nghĩ càng lo lắng, xoay qua xoay lại cũng không ngủ được, cô lại thử gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính, nhưng lúc gọi đến thì bên kia lại vào trạng thái tắt máy.
Đường Nhật Khanh cầm di động, trong lúc bất tri bất giác chậm rãi ngủ tiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh còn đang trong giấc mơ lại đột nhiên bị Giang Vãn Vãn đánh thức: “Nhật Khanh, cậu mau dậy đi.”
Đường Nhật Khanh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, đầu óc mơ màng nhìn về phía Giang Vãn Vãn, giọng nói vẫn còn buồn ngủ: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Giang Vãn Vãn lo lắng nói: “Lúc nãy tớ vừa mới thấy tin tức nói rằng sáng nay Bùi thị muốn tổ chức họp báo, Bùi Danh Chính có thể sẽ bị mất chức, Bùi Duy chính là chủ tịch tiếp theo của Bùi thị.”
Đường Nhật Khanh nghe nói như vậy thì cô đã tỉnh táo thêm một chút: “Cậu nói đều là thật?”
Giang Vãn Vãn liền vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, tớ nhìn thấy trên tin tức đó.”
Đường Nhật Khanh cũng không hỏi lại hai lời, lập tức lấy điện thoại ra liền bắt đầu mở xem tin tức mới nhất, quả nhiên tiêu đề bắt mắt nhất trên tờ báo chính là tin tức có liên quan đến tập đoàn nhà họ Bùi.
Một dự cảm không tốt đột nhiên lại nảy sinh từ đáy lòng, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cô lập tức vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi vội vàng rửa mặt xong lại thay quần áo, cô trực tiếp nói với Giang Vãn Vãn: “Cậu chăm sóc Hạo Trạch giùm tớ, tớ đi ra ngoài một chuyến đây.”
Giang Vãn Vãn đưa tay giữ chặt cô, lại có chút lo lắng mở miệng nói: “Cho dù bây giờ cậu có đi cũng vô dụng thôi, ngay cả Bùi Danh Chính cũng đã không đối phó được với đám cổ đông kia, cậu đi thì cũng có thể thay đổi được gì đâu.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống nói không nên lời.
Sự thật chính xác là như vậy, ngay cả bản thân Bùi Danh Chính cũng không thể thay đổi được cái gì, vậy cô đi cũng chẳng có tác dụng. Nhưng mà cô không muốn cứ ngồi yên như vậy, dù là thay anh đi tìm phần di chúc kia cũng được, cô cũng không bằng lòng cứ ngồi không như vậy được.
“Vãn Vãn, cậu yên tâm đi, tớ đến nhà cũ tìm di chúc thử xem, không có chuyện gì đâu.”
Nói xong, Đường Nhật Khanh dứt khoát cất bước ra ngoài không quay đầu lại.
Chỉ cần bây giờ cô còn có năng lực, có thể giúp một chút thì được một chút!